Cuộc
sống thật lạ, như trời xanh mây trắng,như biển bao la nghìn trùng muôn đời vẫn
thế và trong suốt cuộc đời mình đã gặp biết bao người,thân thương nhớ,hờn
giận,lãng quên …tất tật xoay quanh.Đó là điều tất yếu của đời người,tuy nhiên
khi tuổi đã hoàng hôn, lúc nắng chiều sắp nhạt thì thật nhiều hạnh phúc ấm áp
trở về lúc bước chân đã mỏi,tóc đã phai nhòa, tim đã vơi thổn thức bâng
khuâng.Tôi gặp lại bạn bè cũ ngày xưa chung lớp, chung trường, thậm chí chỉ cần
học tại Vũng Tàu bé nhỏ hoang sơ của thời cách nay gần nửa thế kỷ cũng đủ ấm
lòng.
Dòng
đời khốc liệt thăng trầm,mỗi người đều mê mải bôn ba cho cuộc sống riêng tư,
trong hạn hẹp ân tình đến khi tuổi xuân đã qua đi,đời đã nhẹ nhàng hơn thì tôi
mới tạm rảnh rang tìm lại bạn bè.Những lần hối hả, những lần thăm hỏi vội vàng
rồi thôi, đến khi có trang Blog Chungmotmaitruong do Phuocluonghuu chủ trì đã
khiến tôi đắm chìm vào đó, lâng lâng cảm xúc gặp lại bạn bè trên trang viết,
vần thơ, những tấm hình cũ, mới! được Phước chăm sóc chu đáo…những lần ngồi uống
cà phê, những cuộc vui nhẹ nhàng thoải mái đã thắp lên trong tôi những hạnh
phúc yêu thương rộn rã.
Cũng từ
trang Blog, tôi biết thêm nhiều người, biết những người bạn từ mái trường THVT
phía bên kia đường, ngăn cách bởi ngôi giáo đường cổ kính.Nhóm Blog Tri Thiên
Mệnh mà anh Dũng làm chủ Blog,Ái Nhân cùng chăm sóc.Chao ơi, hạnh phúc khi được
giao lưu, tìm ra bạn cũ, biết thêm bạn mới thật thú vị,tô điểm cho cuộc sống
nhạt nắng của mình mùa xuân ngọt ngào không kém tuổi thanh xuân.Lòng vòng như
vậy để tôi nén bớt cảm xúc của mình về cuộc gặp mặt tối 28/3/2013 với
Trịnh Thị Kim Phượng bạn học chung trường và cùng niên khóa với Ái Nhân THVT 68-75,kỳ diệu Phượng là
vợ của anh Đặng Tiến Dũng cựu học sinh đàn anh Trung học Thánh Giuse Vũng
Tàu,hai anh chị đang ở Na Uy,tình cờ nhờ trang Blog nên biết nhau.
Trong
dịp về Vũng Tàu lần này,Kim Phượng đã làm sứ giả theo ý anh Dũng là phải gặp
PhươcLuongHuu,Yến Trần và Tôi để hội ngộ theo liên hệ của Ái Nhân.Vậy đó,đơn
giản mà sao tôi nôn nao lạ lùng,mới hay cuộc sống vẫn đẹp như mơ và bạn
bè vẫn chan hòa vô tận.Tôi nhận thấy Phượng trẻ hơn trong ảnh,tươi hơn
với nụ cười có chiếc răng khểnh dễ thương.Chà!,chuyện gì cũng không quên chụp
mấy tấm hình lưu niệm giây phút quý báu đặc biệt này rồi đưa ngay lên Blog cho
anh Đặng Tiến Dũng tiếc chơi.Ông Phước lại bấm máy, lần này có thêm Kim Hà, Yến
Trần làm thợ phụ vì Phước quên đem theo chân máy.
Không
gian quán cà phê thật nhẹ nhàng dù rất đông khách, một phong cách hiếm có khiến
chúng tôi đều thích,đồng thời có thể tâm sự thật vui.Xa xa là núi nhỏ lung linh
ánh đèn, phía trước là biển mênh mông, nhẹ như ru tiếng sóng vỗ và những con
tàu neo đậu, di chuyển chầm chậm ngoài khơi.Trời cuối tháng ba đã khá nóng
nhưng gió biển mát thổi lồng lộng là nét riêng của Vũng Tàu,thật gần là hòn
Ngưu trầm mình dưới nước biển,nơi ngày xưa thơ ấu, những giờ được nghỉ học đứa
nào cũng đều đến, men theo bãi đá, ngâm chân vào nước mát rượi,căng mắt tìm
những con ốc mỡ, những con ốc bông về xâu chuỗi,cào cồm cộp…với bao kỷ niệm đẹp
khó quên.
Vì sao
và vì sao thủa học trò luôn là những vần thơ khó quên, những ao ước ngây thơ
thời áo trắng nay chỉ còn kỷ niệm vẫn không phai mờ.Chúng tôi mải tâm sự mà
quên mất thời gian trôi nhanh,quán đã thưa bớt khách, cháu ngoại của Phước-Hà
cũng đã ngồi im buồn ngủ.Lưu luyến chia tay hẹn thêm những lần cà phê buổi sáng
sắp tới,tôi ra về mà trong lòng vui nhiều,đường phố vẫn còn đông đúc nhộn
nhịp,gió biển vẫn mát rượi và đèn đường sáng trưng khiến tôi càng thấy mình
hạnh phúc.Chợt tôi nhớ đến ngày chia tay rời trường năm 1974 đến nay đã 39
năm,bạn bè xa gần tứ tán,bây giờ có dịp gặp lại rất quý báu.
Ánh sao
trời bỗng sáng hơn,hòa vào màn đêm chấp chới những ước mơ thơ trẻ ùa về.Tôi
nghe mình cay cay mi mắt.Cám ơn bạn bè,cám ơn tấm lòng anh Dũng và Kim Phượng
vì có các bạn mà tôi tìm thấy tuổi thơ mình trong đó, ấm áp thân thương như
giấc mơ cổ tích mà ngày xưa tôi thường đắm chìm vào giấc ngủ thần tiên của
mình.Buổi tối hội ngộ đầy kỷ niệm:
“Nếu ta không cố tìm
Ta vẫn chỉ là những người xa lạ
Vô tình lướt qua nhau
Trong suốt cuộc đời mình”
PHAN THỊ VINH
Ảnh : phuocluonghuu
Ảnh : phuocluonghuu
1 nhận xét:
"... chuyện gì cũng không quên chụp mấy tấm hình lưu niệm giây phút quý báu đặc biệt này rồi đưa ngay lên Blog cho anh Đặng Tiến Dũng tiếc chơi..."
Không tiếc mới là điều lạ phải không chị Vinh!
Tôi ngần ngại lướt vào Chung Một Mái Trường vì sợ rằng "ướt mi" khi nhìn hình và đọc những giòng chữ chia sẻ ân tình, nhưng rồi không "ép lòng".
Cám ơn các anh chị đã dành những tình cảm quý báu cho nhau!
Đêm nay ngủ ngon với mộng đẹp!
Đăng nhận xét