CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

BẠN BÈ CHÚC MỪNG SINH NHẬT MAI YẾN

Nguyễn Thị Can ( USA )

Happy Birthday To You

Phan Thị Vinh viết :

NHỎ MAI YẾN MẾN THƯƠNG:

Tôi gặp lại Mai Thị Ngọc Yến sau 40 năm chia tay thời đi học, phần do cuộc sống phức tạp của cả hai đứa nên dù sống ở Vũng Tàu và  Yến “mắng vốn”  là “ đi ngoài đường gặp mày hoài nhưng mày đâu nhớ tao”. Thiệt tình, tôi không sao nhớ nổi Yến nếu không có những tấm hình hồi đi học của Yến được Ông Phước đưa lên Blog chungmotmaitruong để tôi từ từ nhớ lại.Thậm chí tôi còn nhớ lộn Mai Yến với ... Yến múa trong tấm hình tôi còn giữ được mới ghê...đồng thời bần thần thấy sao Nhỏ Yến  bây giờ  khác xưa nhiều quá.

Hơ hơ...Tháng 7- 2011, tôi gặp lại bạn bè thân thương quá chừng những tấm lòng dễ thương  trong đó có Mai Yến,  “Nhỏ” thường gọi điện thoại liên hệ tự nguyện đến bạn bè khi có dịp cần họp mặt thật vô tư không tính toán tốn kém, đã vậy Nhỏ cũng dễ bị “văng miểng” trách cứ hà rầm của những đứa bạn tuy tuổi đã chiều xuân mà còn hay hờn mát.Nhỏ thường nhắc tôi giờ giấc họp mặt bởi tôi bận rộn và hay lãng đãng, giúp tôi những điều tôi nhờ  mà chỉ có tình bạn bao la như Mai Yến mới làm nổi không chỉ riêng với tôi mà với tất cả bạn bè.Nhỏ còn là cầu nối tích cực với các bạn bè quy tụ về Blog chungmotmaitruong do Phươcluonghuu làm chủ nữa chứ.
Trời đất ơi,sau 12 tháng kể từ ngày gặp lại... Sinh nhật của  Mai Yến 30 tháng 8 mà tôi vẫn bận bịu công việc, vẫn lo âu chưa sắp xếp được thời gian  mừng Nhỏ thêm một tuổi!Thật khuya,sau một ngày công việc mệt nhoài và còn nhiều việc phải làm trong đó có việc viết bài chúc mừng Mai Yến nhắc tôi không thể chần chừ. Phải giải quyết bài viết này gửi Ông Phước đăng thay lời chúc mừng có vẻ “mới” vầy cho đỡ nhàm.Tôi vẫn nhớ như in tiệc mừng sinh nhật Mai Yến năm ngoái tại quán Cô Nên vui tưng bừng hoa lá,nhớ gương mặt rạng rỡ của Nhỏ và đám bạn bè ngày nào áo trắng, trường xưa!
Hạnh phúc phần đời  người là có đông đảo bạn bè, nhất là bạn bè thủa ngày xưa đi học nay về chiều gặp lại.Những đứa bạn tuy tuổi đã cao vẫn yêu đời, trẻ trung chính là mùa xuân vĩnh cửu đẹp tuyệt vời dành cho tất cả nhóm Chungmotmaitruong Thánh Giuse Vũng Tàu yêu thương nồng thắm.
Tỉ tỉ lần chúc mừng Sinh nhật Mai Yến khỏe mạnh,tươi vui, hạnh phúc, may mắn và những gì khó khăn sẽ nhẹ tênh qua đi như tất cả lời chúc tốt đẹp nhất, hãy tươi cười như triệu đóa hồng tươi thắm và thật đẹp như những tình cảm từ trái tim của bạn bè dành đến Mai Yến nhé.
Happy Birthday to you.

PHAN THỊ VINH


MỪNG SINH NHẬT chị MAI YẾN. Chúc Chị Luôn Luôn Khỏe-Trẻ Trung-Yêu Đời Yêu Người và Cười Tươi như em đã từng gặp nha!
Ái Nhân.

YN ƠI! CHÚC YẾN MỘT SINH NHẬT THẬT TUYỆT VỜI TUYỆT VỜI BÊN CẠNH GD VÀ CÁC BẠN CMMT NHA,
CHÚC LUÔN KHOẺ MẠNH VÀ LÚC NÀO CŨNG CÓ NỤ CƯỜI TRÊN MÔI, CÀNG NGÀY CÀNG ĐẸP CHO THIÊN HẠ LE' MẮT LUÔN HÁ...
WISHING YOU HAVE A WONDERFUL BIRTHDAY with LOVE....
( PB )

Happy birthday Mai Yến.Chúc nàng một này zui trọn vẹn với nụ cười thật quyến rũ cho bọn đàn ông ngây ngất.(;
Đào Vũ.

 

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

CHÀO MAI YẾN

Mình " quen " với Mai Yến có lẽ là vào năm 2005, cơ duyên nào đưa đến thì chẵng nhớ,chỉ biết là sau đó từ Mai Yến mà bạn bè lại nẩy nở ra nhiều thêm: Lâm Thị Phượng,Mai Nguyễn,Mai Cảnh v.v....Cùng học chung lớp thời cấp 2 và chung trường khi cấp 3 mà sao mình và Yến chẵng có lưu lại một tí gì hình ảnh của nhau trong quá khứ,chắc là lúc đó mình không phải là một học sinh giỏi của lớp hay " đẹp giai " nhất trường để các bạn gái có "một chút gì khó quên".
Nếu đã có duyên thì không quen trước cũng quen sau,mà hình như cái quen sau nó " đậm đà " hơn. Mình nhìn thấy nơi cô bạn gái này một đức tính sốt sắng,chân thật và rộng lượng,điều này càng về sau càng chứng tỏ là đã có một nhận xét đúng khi mình thực hiện Blog CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG.Nối kết,kêu gọi bạn bè đến với nhau ,Yến Mai lãnh nhiệm vụ thông tin liên lạc khi có chuyện vui buồn cần phải họp mặt và điều này đôi lúc lại nhận được những phần thưởng thật...khó chịu.Tức,khóc và quên,Blog CMMT đến lúc này vẫn còn tồn tại là do có những người bạn dễ thương đến như vậy !
Hai hôm nữa là đến ngày SINH NHẬT
Mến chúc người bạn,người cộng sự những gì tốt đẹp nhất.Chúc một Sinh Nhật vui vẻ bên gia đình và bạn bè thân yêu của mình.
Blogger Lương Hữu Phước.

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

CHUYỆN TÌNH THẬT ĐẸP

LÝ QUANG DIỆU là một chính khách nổi tiếng của thế giới,một vị Thủ Tướng tài ba của đảo quốc Singapore,người có công đưa đất nước từ đói nghèo lạc hậu lên đến một cường quốc giàu có vào bậc nhất thế giới và ông cũng là một người đàn ông,một người chồng tuyệt vời nhất trên cõi đời này.
CHUYỆN TÌNH LÝ QUANG DIỆU:
Nhiều người trên thế giới biết đến ông Lý Quang Diệu như một chính khách, một bộ óc kinh tế lỗi lạc. Nữ văn sĩ, nhà phê bình tiếng tăm của Singapore Catherine Lim từng miêu tả ông Lý như một người độc đoán, khô cằn. Ít ai biết rằng, hằng đêm ông Lý đến ngồi bên người vợ nằm liệt từ hơn 2 năm qua, kể chuyện và đọc thơ cho bà nghe.
Chơi lễ Tình nhân 14.2.2008 tại Sentosa

Chỉ có cái chết mới chia lìa lứa đôi
12.5.2008 là một ngày tôi nhớ mãi. Ngày đó, cha con cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu và đương kim Thủ tướng Lý Hiển Long sẽ ra tòa án đối chất với chủ tịch Đảng Dân chủ Singapore đối lập, tiến sĩ Chee Soon Juan, trong vụ kiện xúc phạm danh dự mà cha con ông Lý là nguyên đơn. Đây là một sự kiện cột mốc trong lịch sử Singapore. Cánh phóng viên nước ngoài như tôi thì háo hức lắm, có mặt tại phiên tòa từ sáng sớm. Nhưng đến 6 giờ chiều cha con ông Lý vẫn không đến.
Về sau mới có tin, hôm đó vợ ông Lý, bà Kha Ngọc Chi, bị một loạt cơn đột quỵ gây xuất huyết não. Kể từ đó, bà nằm liệt giường, không nói được, dù vẫn còn tri giác. Tôi đồ rằng sự biến đó đã khiến cha con ông Lý không đến tòa theo kế hoạch.
Ông bà Lý Quang Diệu mừng sinh nhật thứ 80 của ông vào ngày 16.9.2003. Không lâu sau đó, bà bị đột quỵ khi đang cùng ông công du Anh quốc, nhưng bình phục được và yếu đi.


Tuổi già nước mắt như sương
Con gái ông Lý, bác sĩ Lý Vỹ Linh trong bài xã luận có tựa đề “My dear Mama” (Người mẹ yêu quý của tôi) đăng trên báo Straits Times hôm 29.8 vừa qua có đoạn viết: “Nhưng tôi không thể làm được gì để giúp mẹ tôi trở lại như trước khi bà bị cơn đột quỵ khủng khiếp quật ngã vào ngày 12.5.2008. Từ đó đến nay, bà vật vã liệt giường. Ba tôi cũng vật vã không kém”. Bà Linh cũng thừa nhận rằng trong đại gia đình họ Lý, cha bà là người đau khổ nhất trước tình cảnh của bà Chi: “Người đau khổ nhất và lặng lẽ chịu đựng mỗi ngày chính là ba tôi”.
Hồi năm 2009, bà Linh cũng viết một bài khác kể rằng, khi mẹ bà lâm cảnh “chân mỏi tay run”, mỗi bữa cơm ông Lý ngồi bên cạnh, nhặt từng hạt cơm bà đánh rơi, bỏ vào chén mình, ăn ngon lành.
Trong cuộc phỏng vấn hồi đầu tháng 9 năm nay với nhà báo Seth Mydans của tờ New York Times, ông Lý lần đầu tiên kể về tình trạng hiện tại của người vợ nay gần bước sang tuổi 90: “Bà ấy nằm tại nhà và được các y tá chăm sóc. Trước đây, chúng tôi ở chung phòng, nay thì tôi chuyển sang phòng kế bên. Tôi đã quen với âm thanh khò khè và tiếng rên mỗi khi cổ họng bà ấy bị khô và người ta phải bơm chất Biothene vào để hút đàm ra. Bà ấy không thể ngồi dậy, nên thở rất khó khăn. Thỉnh thoảng các y tá đỡ bà ngồi lên, đập đập vào lưng cho bà dễ chịu”. “Thật là đau đớn”, ông Lý buồn bã.
Chọn cho bà một sự ra đi nhẹ nhàng hay cứ tồn tại trong đớn đau là điều dằn vặt ông: “Tôi có thể đuổi hết các y tá đi. Khi đó những người giúp việc không biết cách làm cho bà ấy thở được, khiến bà sưng phổi, và kết thúc mọi đau đớn”. Nhưng, “một bác sỹ nói với tôi: Có thế ông nghĩ rằng ông sẽ thấy nhẹ nhàng hơn khi bà ấy ra đi, nhưng rồi ông sẽ buồn và cảm thấy trống vắng. Vì ít ra, bà vẫn là một con người ở đây, một người mà hằng ngày ông có thể trò chuyện cùng và hiểu được những gì ông nói”.

Ông Lý đồng tình với lời khuyên đó: “Đã 2 năm, rồi tháng 5, tháng 6, tháng 7, tháng 8, tháng 9, tổng cộng là 2 năm 4 tháng. Điều đó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi”. Và ông nói rằng ông chỉ có thể làm những gì tốt nhất cho bà cảm thấy dễ chịu mà thôi, như là tìm những y tá giỏi, biết cách đỡ bà ngồi và xoa bóp cho bà; trang bị giường bệnh viện có túi hơi, để lưng bà không bị lở.
Vẫn đẹp như ngày đầu
Nhưng ông Lý không để nỗi đau vì người phụ nữ mà ông yêu thương nhất quật ngã mình: “Tôi phải làm gì? Tôi không thể ngã quỵ. Cuộc sống phải tiếp diễn. Tôi cố làm cho mình bận rộn suốt ngày”. Dù ở tuổi 87, ông Lý vẫn giữ chức Bộ trưởng Cố vấn trong nội các với lịch làm việc dày đặc các chuyến công du, đón tiếp chính khách, học giả nước ngoài, nói chuyện trước công chúng Singapore và doanh nhân, chính khách trên thế giới.
Bình phục sau cơn đột quỵ năm 2003, bà tiếp tục sánh bước cùng ông
Và hằng đêm, ông đến bên giường nói chuyện với bà: “Tôi kể cho bà ấy nghe công việc tôi làm trong ngày và đọc những bài thơ mà bà ấy yêu thích. Bà ấy hiểu và cố thức để nghe tôi”. Kiêu hãnh và Định kiến, Lý trí và Tình cảm của Jane Austen, truyện thơ The Canterbury Tales của Geoffrey Chaucer, Kim của Rudyard Kipling, thơ Shakespeare… là những tác phẩm và tác giả mà ông Lý chọn trong tủ sách của vợ và đọc cho bà nghe. Thời trẻ, bà Chi học chuyên văn và đặc biệt yêu thích văn chương Anh.

“Thi thoảng trong những khoảnh khắc lặng yên, ký ức những ngày đẹp đẽ mà chúng tôi bên nhau lại trở về”, ông Lý tâm sự với Seth Mydans. “Có phải mỗi khi ông đến thăm bà thì ký ức ngày xưa quay trở lại?”, Seth hỏi. “Ồ không, không phải lúc đó đâu. Con gái tôi vừa tìm được hàng chục bức ảnh cũ và ảnh kỹ thuật số lưu trữ tại tập đoàn báo chí Singapore Press Holdings. Khi tôi nhìn lại chúng, tôi nghĩ tôi may mắn làm sao. Tôi đã có 61 năm hạnh phúc bên bà ấy. Chúng tôi rồi sẽ phải ra đi. Tôi không chắc ai sẽ ra đi trước, bà ấy hay là tôi. Vì vậy tôi nói với bà ấy, rằng tôi đang nhẩm lại lời nguyền lứa đôi của tín đồ Cơ đốc giáo. Tôi nhớ nó thế này: Hãy yêu, gìn giữ và vun đắp, trong đau ốm hay khỏe vui, lúc thuận lợi, khi khó khăn, chỉ có cái chết mới chia lìa chúng ta”.

Thuở ban đầu
Lý Quang Diệu chỉ có một cuộc tình duy nhất, cuộc tình với Kha Ngọc Chi, nữ sinh con nhà giàu học giỏi nhất trường Đại học Raffles cách đây 2/3 thế kỷ.
Tiểu thư con nhà giàu học giỏi

Tiểu thơ con gái nhà ai?
Năm 1940, khi Thế chiến thứ 2 đã tràn lan khắp châu Âu, ước mơ sang Anh quốc du học của các học sinh thuộc địa như Lý Quang Diệu tạm gián đoạn. Quang Diệu nhận học bổng Anderson danh giá nhất trong nước và học luật tại Đại học Raffles. Cuối học kì đầu tiên của năm nhất, Quang Diệu xếp đầu trường về môn toán. “Nhưng tôi bàng hoàng nhận ra rằng tôi không chiếm vị trí số 1 cả môn tiếng Anh lẫn môn kinh tế. Tôi xếp sau một cô tên Kha Ngọc Chi. Tôi thất vọng và cảm thấy khó chịu”, Quang Diệu kể trong Hồi ký Câu chuyện Singapore: 1923 – 1965 xuất bản năm 1998. Quang Diệu thất vọng vì sợ không lấy được học bổng Nữ hoàng để du học ở Anh.
“Tôi đã gặp cô Kha này hồi năm 1939. Khi ấy cô ta là nữ sinh duy nhất ở trường Trung học Raffles toàn là con trai. Cô ta được hiệu trưởng mời phát phần thưởng cuối năm cho các học sinh giỏi. Lần đó, tôi nhận được từ tay cô ta 3 quyển sách”, Quang Diệu viết trong Hồi ký.
Rồi cuộc chiếm đóng của người Nhật ở Singapore ập đến vào đầu năm 1942. Trường lớp đóng cửa. Ngọc Chi về nhà phụ giúp gia đình. Quang Diệu, con trai cả trong một gia đình có 4 trai 1 gái, đi làm công, rồi lao ra chợ đen kinh doanh để giúp đỡ gia đình. Rượu ngoại, thuốc lá, nữ trang… thứ gì có lời là anh buôn tất. Ở chợ đen, anh gặp Yong Nyuk Lin, một cựu sinh viên ở Đại học Raffles khi đó đang làm việc tại một công ty bảo hiểm quốc tế.
Ngày nọ có một công ty kinh doanh văn phòng phẩm hỏi Quang Diệu tìm nguồn cung cấp hồ dán. Quang Diệu trao đổi với Nyuk Lin, rồi cả hai mở xưởng sản xuất hồ, một cái đặt ở nhà Quang Diệu, một cái đặt ở nhà Nyuk Lin do vợ và em vợ anh ta trông coi. Em vợ Nyuk Lin chính là cô Kha Ngọc Chi một thời lừng lẫy ở Đại học Raffles!
Chính thương vụ hồ dán mà Quang Diệu gặp lại Ngọc Chi vào lần đầu tiên anh đến nhà Nyuk Lin ở khu Tiong Bahru trên chiếc xe đạp cà tàng. Lúc đó, Ngọc Chi đang ngồi nơi mái hiên bên hè nhà. “Khi tôi hỏi Nyuk Lin đâu, cô ta mỉm cười và chỉ chiếc cầu thang ngay góc nhà. Giờ đây, tôi gặp cô ta trong một bối cảnh khác. Cô ta đang ở nhà, ăn mặc thoải mái, tự tay làm việc nhà vì không còn người giúp việc nữa”, Quang Diệu kể. Tình cảm đầu đời giữa họ đã nảy sinh từ đó.
“Tháng 9.1944, chúng tôi đã trở nên đủ gần gũi để tôi mời Nyuk Lin, vợ anh ta và Ngọc Chi (từ nay tôi gọi là Chi thôi) đi dự sinh nhật thứ 21 của tôi tại một nhà hàng Tàu ở khu Great World. Đó là lần đầu tiên tôi mời nàng ra ngoài”, Quang Diệu kể. Vào thời đó ở Singapore, một cô gái chấp nhận ra ngoài cùng một chàng trai, dẫu là có anh chị của cô đi cùng, thì điều đó không thể không mang một thông điệp nhất định!

Môn đăng hộ đối
Cuối năm 1945, cuộc chiếm đóng của người Nhật đã chấm dứt, Ngọc Chi đi làm thủ thư ở Thư viện Raffles. Ngày ngày, Quang Diệu cuốc bộ đưa cô về nhà. Có lần, anh chở Chi về bằng xe gắn máy của mình, khiến mẹ cô nổi giận. Gia đình cô vốn giàu có, cha làm ngân hàng, ở nhà biệt thự và có xe hơi đưa rước đến trường hằng ngày. Vì thế, ngồi sau xe gắn máy của một người đàn ông là điều không thể chấp nhận đối với một tiểu thư như cô. “Thiên hạ sẽ nghĩ sao? Ai mà dám lấy con chứ!”, mẹ cô đay nghiến.
Đêm Giao thừa năm 1946, Quang Diệu thổ lộ với Ngọc Chi rằng anh không có ý định quay lại Đại học Raffles để hoàn thành chương trình cử nhân luật của mình mà sẽ đi Anh du học, và hỏi cô có thể chờ đợi anh quay lại sau 3 năm. “Chi hỏi tôi có biết Chi lớn hơn tôi hai tuổi rưỡi. Tôi nói rằng tôi biết và đã cân nhắc kỹ điều này. Rằng tôi đã đủ chín chắn. Hơn nữa tôi muốn làm bạn với một người bằng vai phải lứa và khó lòng tìm được một người khác có cùng hoài bão với tôi như Chi. Chi nói sẽ chờ đợi tôi”, Quang Diệu viết trong Hồi ký. Nhưng họ quyết định không nói với cha mẹ hai bên, bởi “quá khó để các bậc cha mẹ đồng ý một sự hứa hẹn dài đăng đẳng như vậy”.
Khi biết con có ý định du học, mẹ Quang Diệu muốn anh hứa hôn với một cô gái gốc Hoa, để chắc rằng sau khi học xong và về nước, anh không dẫn theo một cô mắt xanh tóc vàng. Đã có nhiều sinh viên đi du học, lấy vợ Anh, khi về nước thì ly hôn hoặc phải chuyển về Anh sống vì cô vợ không thích nghi được với văn hóa xứ thuộc địa. Vì thế, mẹ anh đã lần lượt dẫn về ra mắt anh 3 cô gái gốc Hoa, dung nhan tươi thắm, gia đình tử tế, khá giả. “Nhưng tôi chẳng có chút rung động nào. Tôi thấy hạnh phúc với Chi”, Quang Diệu kể.
Và để mẹ đỡ lo, Quang Diệu quyết định thổ lộ với mẹ về Ngọc Chi. Gia đình Chi và gia đình Quang Diệu có nhiều nét tương đồng: cha họ đều là người Hoa sinh ra trên đảo Java của Indonesia; mẹ họ cũng là những người gốc Hoa sinh ra quanh eo biển Singapore. Từng gặp Ngọc Chi trong thương vụ hồ dán và từng nghe chuyện cô nữ sinh đứng đầu Đại học Raffles, mẹ Quang Diệu ưng bụng lắm. “Cử chỉ của bà đối với Chi chuyển sang hướng thân thiện trong tâm thế một mẹ chồng tương lai”, Quang Diệu ghi nhận.

Đám cưới bí mật ở Anh quốc
Giáng sinh năm 1947, Lý Quang Diệu và Kha Ngọc Chi bí mật kết hôn tại thị trấn Stratford-on-Avon, quê hương đại văn hào William Shakespeare, khi cả hai đang là du học sinh.
Hạnh phúc có nhau ở đất khách

Mấy núi cũng trèo
Hồi ký Câu chuyện Singapore: 1923-1965 kể rằng: Đúng vào sinh nhật thứ 23 của mình, ngày 16.9.1946, Quang Diệu bước lên con tàu Britannic, rời Singapore sang Anh du học. Ngọc Chi đứng trên bến cảng, nước mắt chảy dài, vẫy tay tạm biệt người yêu. Chàng trai Quang Diệu cũng không cầm được nước mắt. Họ chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nhau. Vài tháng trước đó, họ đã quấn quýt bên nhau thật nhiều. Họ đã có những bức ảnh chung do một người em họ chụp giùm, để làm kỷ niệm khi xa nhau.
Quang Diệu đi du học bằng chính tiền dành dụm và nữ trang của mẹ, cùng với tiền tự kiếm được nhờ kinh doanh ngoài chợ đen. Nếu không có cuộc chiếm đóng kéo dài gần 4 năm của người Nhật trên đảo sư tử, cả Quang Diệu và Ngọc Chi đã có thể liên tục chương trình cử nhân luật của họ ở Đại học Raffles, và giành những suất học bổng danh giá của Nữ Hoàng để sang Anh học. Giờ đây, Quang Diệu đi du học tự túc vì không muốn mất thêm thời gian chờ đợi ở Đại học Raffles nữa, thì Ngọc Chi cũng quyết tâm trở lại trường học tiếp và sẽ giành lấy học bổng để sang Anh cùng người yêu.
Cuối tháng 7.1947, một cú điện báo từ Singapore cho biết Ngọc Chi đã dành được học bổng của Nữ hoàng. Quang Diệu vui mừng khôn xiết trước viễn cảnh cùng người yêu ở Cambridge. Nhưng lúc ấy đã quá muộn để Ngọc Chi có thể tìm được trường vì đầu tháng 10 năm học mới đã bắt đầu. Thay vì chấp nhận chờ một năm nữa, Quang Diệu vắt giò lên cổ chạy khắp Đại học Cambridge nhờ vả. Vì tài thuyết phục và lòng nhiệt thành của Quang Diệu, cộng với thành tích học tập sáng chói của Ngọc Chi từ thập niên 1930 mà Hội đồng khảo thí Anh quốc còn lưu giữ, hiệu trưởng trường Girton đã chấp nhận dành cho Ngọc Chi chiếc ghế dự phòng cho những trường hợp đặc biệt ở khoa luật.Trong vòng một tháng, Ngọc Chi đã thu xếp xong và theo tàu chở binh lính Anh rời Singapore vào cuối tháng 8. Đầu tháng 10, Ngọc Chi đến Liverpool, Quang Diệu đã chờ sẵn ở bến cảng tự bao giờ. Họ lên xe lửa về London, chơi ở đó 5 ngày, rồi xuôi về Cambridge.
Vượt qua lễ giáo
Có Ngọc Chi, hạnh phúc cũng đi kèm với rắc rối. Chi học trường Girton phía bắc thành phố Cambridge. Quang Diệu học trường Fitzwilliam và được phân cho một căn phòng ở phía nam thành phố. Nỗ lực tìm một căn phòng gần chỗ người yêu không thành, Quang Diệu phản ánh lên giám thị nhà trường, vốn là người đã hết lòng giúp trong việc xin được một chỗ học cho Ngọc Chi. Dù vậy, không những bị nghi ngờ về tinh thần “xả thân” cho người yêu, Quang Diệu còn “được” vị giám thị nhắc nhở rằng trường Girton sẽ không ủng hộ chuyện sinh viên nhận học bổng kết hôn ngay khi đang học.
Thế nhưng Quang Diệu và Ngọc Chi vẫn quyết tâm kết hôn vào tháng 12 năm ấy. “Chúng tôi quyết định lặng lẽ kết hôn vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh, và giữ điều đó bí mật. Ba mẹ Ngọc Chi sẽ vô cùng thất vọng nếu chúng tôi xin phép họ. Trường Girton có thể sẽ phản đối như lời khuyến cáo của ngài giám thị. Hội đồng quản trị học bổng Nữ Hoàng có thể sẽ gây khó khăn”, Quang Diệu viết trong Hồi ký.
Một người bạn đã chỉ cho họ một khách sạn nhỏ ở Stratford-on-Avon để họ nghỉ lễ và tham quan nhà hát Shakespeare. Tại đó, họ đã bí mật kết hôn sau khi thông báo cho nhân viên hộ tịch địa phương. “Trên đường từ Cambridge đến Stratford-on-Avon, chúng tôi ghé London, tôi mua cho Chi một chiếc nhẫn bạch kim ở phố Regent. Sau 2 tuần ở Stratford-on-Avon, chúng tôi trở về Cambrigde, Chi tháo nhẫn ở ngón tay và treo vào sợi dây chuyền đeo ở cổ”, Quang Diệu kể.
Mặc dù đã cưới nhau, hai người vẫn “ai ở nhà nấy”, vẫn học hành chăm chỉ và “có hệ thống”. “Vào cuối tuần và một vài buổi tối khác, tôi đạp xe lên trường Girton. Ngọc Chi nấu cho tôi những món ăn Singapore bằng cái bếp gas ở đầu hè”, Quang Diệu viết. Và họ mời những người bạn Singapore đoạt học bổng Nữ hoàng đến ăn chung. Phần thịt tiêu chuẩn cả tuần của Quang Diệu sẽ được nấu thành cà ri, hoặc Ngọc Chi sẽ làm món phở xào truyền thống với những nguyên liệu “không giống ai”: mì spaghetti sợi mảnh thay cho sợi phở, thịt gà thay vì thịt heo, ớt ngọt thay cho ớt hiểm…
Tốt nghiệp hạng ưu. Thầy giám thị Thatcher đứng giữa

Họ tiếp tục như thế cho đến kì thi cuối cùng vào tháng 5.1949. Khi kết quả được thông báo vào tháng 6, Quang Diệu xếp hạng nhất, đoạt được ngôi sao danh dự duy nhất cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của khóa học. Ngọc Chi cũng đạt hạng nhất. Họ gọi điện về Singapore báo cáo thành tích học tập cho gia đình, nhưng chuyện kết hôn thì vẫn giấu biệt.
Trong một cuộc đối thoại với các doanh nhân năm 2009, ông Lý kể rằng đó là cuộc điện thoại duy nhất mà ông gọi về Singapore trong suốt mấy năm ở Anh, tốn 5 bảng Anh, giá trị bằng 100 bảng bây giờ.

Đẹp duyên cưỡi rồng
Khi ông Lý Quang Diệu chọn con đường chính trị và trở thành người đứng đầu đất nước, bà Kha Ngọc Chi trở thành một nội tướng thâm hậu.
Đám cưới chính thức tại khách sạn Raffles ngày 30.9.1950

Tháng 8.1950, sau khi hoàn thành khóa huấn luyện hành nghề luật sư tại trường Middle Temple, Quang Diệu và Ngọc Chi trở về nước trước sự cổ vũ của báo chí. Tìm việc làm xong, Quang Diệu đến nhà Ngọc Chi xin phép làm đám cưới. Cha Ngọc Chi đùng đùng nổi giận. Ông chờ đợi thân phụ của Quang Diệu đến ngỏ lời xin phép chứ không phải là một cậu thanh niên 27 tuổi. Nhưng cuối cùng, đám cưới chính thức của họ cũng diễn ra tốt đẹp tại khách sạn Raffles vào ngày 30.9.1950. Ngọc Chi về làm dâu nhà họ Lý ở số 38 phố Oxley. Hai vợ chồng cùng đi làm cho công ty luật Laycock & Ong.
“Con rồng vinh hiển” đem lại niềm hạnh phúc vô biên
Ngày 10.2.1952, đứa con đầu lòng của họ ra đời. Lý Quang Diệu tham vấn một chuyên gia phiên dịch tại Tòa án tối cao Singapore để tìm cái tên hay nhất cho con. Vị chuyên gia phán rằng đứa bé ra đời vào ngày mầu nhiệm nhất trong năm theo lịch Trung Hoa - ngày thứ 15 của nguyệt kỳ đầu tiên trong năm con rồng. “Vì thế chúng tôi quyết định đặt tên con là Hiển Long, tức con rồng vinh hiển. Thằng bé rất dài, trông gầy guộc nhưng nặng hơn 8 cân Anh. Nó đem lại cho chúng tôi niềm hạnh phúc vô biên”, ông Lý viết trong Hồi ký.
Sau đó, họ sinh thêm con gái Vỹ Linh (1955) và con trai út Hiển Dương (1957). Cả 3 đều học rất giỏi và thành đạt. Hiển Long nay là đương kim thủ tướng Singapore, Vỹ Linh là bác sỹ thần kinh nhi nổi tiếng, còn Hiển Dương là một doanh nhân giỏi.
Hiển Long, Vỹ Linh, Hiển Dương đều thông minh và học giỏi
Tháng 9.1955, Lý Quang Diệu cùng vợ và em trai kế Lý Kim Diệu thành lập công ty luật Lee & Lee do ông đứng đầu. Trước đó, cuối năm 1954, ông cùng các cựu du học sinh tại Anh quốc thành lập Đảng Hành động Nhân dân (PAP), ra tranh cử nghị viên và chính thức bước vào con đường chính trị mà ông đã có tham vọng khi còn rất trẻ. Tháng 6.1959, ông thắng cử và trở thành thủ tướng Singapore, trao quyền điều hành công ty luật Lee & Lee lại cho vợ và em trai. Hơn 6 thập niên qua, Lee & Lee không ngừng lớn mạnh và là một công ty tầm cỡ ở Singapore hiện nay.

Nội tướng
Trong chương áp cuối với chủ đề “Gia đình tôi” của tập hồi ký thứ hai Từ Thế giới thứ ba lên Thế giới thứ nhất – Câu chuyện Singapore: 1965-2000 xuất bản năm 2000, ông Lý viết: “Những người (Không dùng từ này) khiến tôi có ấn tượng bởi sự quan trọng mà họ đặt vào người phụ nữ sẽ gắn bó với một cán bộ triển vọng. Họ biết người vợ có ảnh hưởng lớn như thế nào đến sự dấn thân vì lý tưởng của người chồng… Tôi thật sự may mắn. Chi chưa bao giờ nghi ngờ hay do dự về lý tưởng chiến đấu của tôi, bất chấp kết cục thế nào”.
Sát cánh bên chồng
Với ông Lý, bà Chi là chỗ dựa của gia đình: “Bởi tôi biết Chi có công việc của một luật sư, và nếu cần bà ấy có thể tự lo cho mình và các con, nên tôi không phải lo lắng về tương lai của bọn trẻ”. Điều đó giúp ông toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp chính trị của bản thân và tương lai của đất nước. Với các con, bà Kha là một người mẹ mẫu mực, tuyệt vời. Thủ tướng Lý Hiển Long từng kể trong nhiều cuộc nói chuyện trước công chúng: “Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ tôi là một luật sư bận rộn. Nhưng thay vì ăn trưa với khách hàng, hôm nào bà cũng về nhà ăn cơm với chúng tôi, chăm sóc và bảo ban anh em tôi chu đáo”.
Người mẹ mẫu mực
Trong sự nghiệp chính trị của mình, ông Lý thừa nhận bà Kha là “một tòa tháp sức mạnh”. Suốt 31 năm ông làm thủ tướng (1959 – 1990), bà lặng lẽ làm người hỗ trợ đắc lực trong quan hệ đối nội lẫn đối ngoại của ông: “Bà ấy giúp tôi hàng đống công việc, giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian, như sửa bản thảo các bài diễn văn mà tôi sắp phát biểu, sửa đề cương tôi sẽ trình trước Quốc hội hoặc trả lời phỏng vấn. Bà ấy quen thuộc với ngôn ngữ của tôi nên dễ dàng đoán ra từ ngữ tôi dùng mà các nhân viên tốc ký của tôi không thể lần ra được”.
Trong các chuyến công cán cùng chồng, bà Chi tiếp xúc với phu nhân của các chính khách mà ông Lý gặp gỡ. Sau đó, bà đưa ra nhận định khá chính xác về vị chính khách thông qua cách hành xử và giao tiếp của vợ ông ta. “Bà ấy có một trực giác rất tinh anh khi đánh giá một con người. Trong khi tôi đưa kết luận dựa trên phân tích và lý lẽ, thì bà ấy lại dựa vào cảm giác mà bà cảm nhận được đằng sau nụ cười, những lời nói thân tình, nét mặt, và ngôn ngữ cơ thể của người đối diện”, ông Lý viết.
Trong những lần thăm Trung Quốc, sau một ngày làm việc bận rộn, ông bà trở về phòng khách sạn và đem những cuốn băng ghi âm các cuộc tiếp xúc ra nghe lại. Khi đó, bà Kha giảng giải cho chồng hàm ý trong từng từ ngữ, từng cử chỉ mà các lãnh đạo Trung Quốc thể hiện, bởi bà rất giỏi tiếng Hoa và hiểu sâu sắc văn hóa Trung Quốc.

Nội tướng thâm hậu
Ông Lý cũng tiết lộ rằng, khi ông đàm phán để sát nhập Singapore với Malaysia vào năm 1962, bà Kha đã dự cảm được một kết cục không như mong muốn, nhưng ông không nghe theo. Thực tế đã chứng minh bà đúng: Sau 2 năm nhập chung, ngày 9.8.1965, Singapore buộc phải tách khỏi Malaysia…

Bóng tà
Tôi gặp bà Kha Ngọc Chi lần duy nhất vào ngày 11.1.2008 tại Trung tâm hội nghị Suntec. Ở tuổi 87 và từng trải qua bao cơn bạo bệnh, bà vẫn theo chồng đến dự buổi đối thoại về tuổi già. Khi đó bà đã yếu rồi, bước đi phải có người dìu đỡ. Ông Lý cũng yếu, dù không cần người dìu, nhưng mỗi bước ông đi, 2-3 cận vệ luôn kèm sát. Ngồi ở hàng ghế cử tọa, bà nhìn ông ở trên sân khấu và móm mém cười mỗi khi ông nhắc đến chuyện nhà. Đó có lẽ là lần cuối cùng bà xuất hiện trước công chúng, trước khi ngã bệnh liệt giường sau đó đúng 4 tháng.
Ba thế hệ quây quần đêm giao thừa thiên niên kỷ
Trong cuộc đối thoại ngày 11.1.2008, ông Lý nói rằng: “Mẹ tôi mất ở tuổi 74 vì đột quỵ. Ba tôi mất ở tuổi 94. Vì vậy, tôi tính toán mình có thể ra đi trong khoảng 74 đến 94 tuổi. Nhưng tôi đã nhỡ mất cái hạn 74 rồi! Hạn tiếp theo sẽ là 87, ba tôi ngã bệnh ở tuổi đó”. Ông Lý vừa bước sang tuổi 87 được nửa tháng.Lý Quang Diệu – Kha Ngọc Chi rồi sẽ ra đi, nhưng câu chuyện tình đẹp đẽ của họ sẽ mãi mãi được ghi nhớ.
Biệt ly
Tôi viết xong và gửi về Việt Nam loạt bài 4 kỳ này vào sáng thứ Bảy 2.10.2010. Chiều đó, bà Kha Ngọc Chi đã vĩnh viễn ra đi.
Tôi lại đến với bà đây !
29.9, ngay trước kỷ niệm 60 năm ngày cưới chính thức, ông Lý phải nhập viện vì bị viêm phổi. 5 giờ 40 phút chiều 2.10, bà Kha Ngọc Chi nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng tại nhà bên cạnh con gái Vỹ Linh. Lúc đó, ông Lý Quang Diệu vẫn nằm trong bệnh viện; con trai út Hiển Dương đến thăm mẹ buổi sáng và đã ra về; con trai cả, Thủ tướng Lý Hiển Long, vừa đến thành phố Antwerp, Vương quốc Bỉ, để dự Hội nghị Á-Âu (ASEM8). Thủ tướng Lý đã bay về nước ngay trong đêm. Khoảng 15,000 người đã đến viếng linh cữu bà Kha quàn tại biệt thự Sri Temasek - vốn dành cho gia đình thủ tướng nhưng không ai ở - nằm ngay trong dinh thự Istana trong hai ngày 4-5.10. Đêm 4.10, sau khi khách đã ra về hết, ông Lý bước từng bước chậm chạp đến bên bà. Gần như bất động, ông đứng nhìn vào bức ảnh đặt ở chân quan tài trong vòng chừng 1 phút, rồi quay đi. Trông ông yếu hơn hẳn hôm 1.10 khi tiếp Tổng giám đốc Hiệp hội hàng không quốc tế Giovanni Bisignani ngay tại Bệnh viện đa khoa Singapore. Người ta đang lo lắng cho sức khỏe của ông Lý sau sự mất mát này.Chiều 6.10, linh cữu bà Kha Ngọc Chi được đưa về nhà hỏa táng Mandai bằng quân xa dành cho lãnh đạo cao cấp, dù đám tang bà không được theo chế độ quốc tang. Ông Lý Quang Diệu, 3 người con, con gái đầu của Lý Hiển Long – Lý Tú Kỳ, con trai trưởng của Lý Hiển Dương – Lý Sinh Vũ lần lượt đọc điếu văn ngợi ca và tiễn biệt người vợ, người mẹ, người bà của họ.
Ông Lý kết thúc điếu văn bằng một câu mà không ai cầm được nước mắt: “Tôi thấy an ủi rằng bà ấy đã sống một cuộc đời 89 năm đầy ý nghĩa. Nhưng trong giây phút biệt ly cuối cùng này, trái tim tôi nặng trĩu buồn đau”. Người ta không thấy nước mắt ở người đàn ông 87 tuổi này.
Hãy đợi tôi ở Suối Vàng! Các con sẽ hòa chung tro cốt của chúng ta.
Trước khi nắp quan tài được đóng lại để đưa lên giàn hỏa táng, ông Lý nhoài người đặt lên ngực vợ một bông hồng đỏ, và bước thêm mấy bước đến gần hơn, tay trái bấu vào thành quan tài, tay phải đặt lên môi, rồi rướn người đặt các đầu ngón tay lên trán bà. Ông lặp lại nụ hôn biểu tượng đó thêm một lần nữa rồi khó nhọc đứng thẳng dậy, quay người đi.
THỤC MINH

( Nhận từ Connie Duong )

CÁI MÁY BƠM


Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lã và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.
Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.
Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên:

"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này".
Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất nhiều nước.
Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?
Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.
Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây.
Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình:
"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".
( Internet)
 Trong căn phòng nhỏ ở Huế,mặc dù đã khuya anh vẫn cần mẫn tải hình vào Blog...

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

THOÁNG NHỚ MƯA NGÂU


Tháng bẩy âm lịch, những cơn mưa ngâu bất chợt dai dẳng cho hồn người lãng đãng tiếc nuối những cuộc tình học trò xa xôi, dường như mưa ngâu luôn đến vào buổi chiều cho mây giăng mờ mờ trời buồn.Khuôn viên nhà thờ Vũng Tàu vắng lặng chìm khuất trong làn mưa nhạt nhòa và ngôi trường Thánh Giuse cũ, nơi tôi học cách đây hơn 40 năm gợi lại biết bao nhiêu nỗi nhớ thời cắp sách từ lâu chìm nổi giòng đời làm tôi quên lãng.Đứng lặng giữa con đường ngày nào cùng  bạn bè tha thướt gót mềm giờ tan học và tà áo dài tung bay với gió.Đến những cái nắm tay nhẹ tênh ấm áp thay cho lời tỏ tình êm ái khi hai đứa che chung tấm áo mưa nhỏ cũng đủ làm nên kỷ niệm ngọt ngào.

Mưa Ngâu luôn là dấu hiệu buồn và chia xa những cuộc tình không thành, tôi biết nhưng vẫn mải mê đắm chìm yêu đương cho trái tim vỡ tan cảm xúc, yêu dù biết cuộc tình sẽ như Ngưu Lang-Chức Nữ tràn ngập những giọt nước mắt mong manh chia lìa xa cách.Các đôi lứa yêu nhau thủa học trò là thế, tình dễ tan khó bền như những giọt nước mưa ngâu lạnh lùng tiễn biệt nhưng đẹp tuyệt vời...Ngày ấy,tuổi học trò mơ mộng cứ dun rủi những cuộc tình đến rồi đi cho nước mắt ly biệt đong đầy,bao vầng thơ chan chứa nồng nàn khi tình bắt đầu và đắng cay khi chia xa là vậy.Tôi nhớ những lời tâm sự nồng thắm của bạn bè khi tình yêu bắt đầu, lời thổn thức đẫm nước mắt khi cuộc tình tan vỡ, tất cả chỉ đơn giản là tình mong manh,tình mưa ngâu đau đớn mà cũng dễ quên sẽ sớm thay bằng cuộc tình khác do tuổi trẻ nóng vội bồng bột.Cuộc tình mưa ngâu hệt như tên gọi của nó.

Hờ hờ, dù sao thì tình yêu tuổi học trò vào mùa nắng, mùa mưa ngâu thế nào cũng là tình một thời vụng dại khi trái tim ngỡ mật ngọt thiên đường lãng đãng, tình của hàng giờ bên nhau cùng học ráng nhớ những phương trình đại số khó hiểu,những hình học không gian mơ hồ huyễn hoặc, những câu ca dao, thơ văn bất tận mà tôi và hắn tranh cãi hoài không dứt,kết cuộc là giận hờn rồi làm hòa thành buổi đi dạo biển vắng dù trời có mưa khiến cả hai lạnh run vẫn thích.Dĩ nhiên,cái nắm tay đủ ấm áp nhẹ nhàng và cái choàng vai mà hắn và tôi đều rụt rè đến nay tôi nhớ lại cứ thấy nôn nao huyền hoặc.Tình học trò ngày ấy đơn sơ lạ lùng, đứa nào cũng sợ không dám chạm đến một làn ranh giới mơ hồ nào đó dạn dĩ như tuổi trẻ ngày nay.Tình chỉ mách bảo bằng nhịp đập trái tim, bằng ánh mắt và cái nắm tay là đủ cho lòng xôn xao mất ngủ.
Trời vẫn mưa,cơn mưa ngâu đầu mùa lãng đãng trên hàng cây sao bây giờ chỉ còn thưa thớt do cơn bão 2006 quật ngã hàng loạt, cảnh cũ  thay đổi nhưng không nhiều, ngôi giáo đường vẫn êm ắng và ngôi trường trung học Thánh Giuse tôi học đang được sửa chữa sau bao nhiêu năm xuống cấp như lòng người cũ kỹ!những tà áo dài trắng tan trường mấy mươi năm xưa người còn, người đã xa ẩn hiện trong tôi niềm nuối tiếc, nào ai đoán được trước đây đời mình sẽ ra sao ngày sau khi còn cặp sách trên tay?Tôi cũng vậy, khi hoàng hôn đời mình chạm tới, sau bao năm lãng quên chốn cũ trường xưa bởi dòng đời mê mải mới nhớ lại cho một chiều mưa ngâu chợt run rẩy mơ hồ nhớ lại mà lặng thầm biết đời đã như  “viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi”.

Mưa ngâu còn là vị mặn ngọt mềm môi của viên ô mai ngập tràn thương nhớ,là viên kẹo bạc hà thơm mát, là chút nắng ấm cuối trời khi mưa vừa dứt khiến trái tim yêu thổn thức, hoặc ly chanh muối nóng nồng nàn gieo mãi tiếng sóng cồn cào nơi quán cà phê triền núi nhìn xuống là biển khơi mênh mông...Tất cả đều trữ tình lãng mạn lạc vào trang vở khiến văn chương nhớ mãi sau mấy mươi năm nhạt nhòa xa vắng.Bạn ơi, tất cả những gì của tình yêu học trò đều giống nhau, giống nhau đến nỗi bây giờ nhắc lại kỷ niệm vẫn thấp thoáng bóng hình mình, tình yêu mình trong đó mới kỳ lạ.

Với tôi, điều gì cũng là kỷ niệm để hiểu rằng kỷ niệm thời trung học mãi đẹp như mơ, ngay cả cuộc tình tan vỡ vào tháng mưa ngâu ngày nào vẫn lâng lâng.Mới hay con tim có lý lẽ riêng tưởng chừng đã quên mà vẫn nhớ đến nao lòng.

PHAN THỊ VINH

VỀ NHÀ !

Tuần vừa rồi mình đi Quãng Trị và Đà Nẵng gần một tuần,về nhà rồi...bịnh luôn,không ngó nỗi trang Bolg CMMT thân yêu này nên nhìn mọi thứ có vẻ...lạnh tanh.Thôi thì xin cáo lỗi cùng các bạn,hôm nay tương đối khỏe lên rồi,ngồi dậy nhóm lửa đây !
 Ngũ bụi tại Quãng Trị
Xách bị lên Bà Nà
Mời các bạn theo dõi chi tiết về  cuộc du hành tại đây:

Blogger Lương Hữu Phước

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

CHUYỆN THỜI ĐI HỌC

Con đường từ nhà tôi đến trường cách nay hơn 40 năm so với bây giờ khác nhau xa lắc,tôi có thể đi trên đường Nguyễn Thái Học( giờ là đường Ba Cu) rồi rẽ trái sang đường Lê Lai hoặc đi thêm một đoạn rồi rẽ vào đường Lý Thường Kiệt,thậm chí đi xa hơn nữa sẽ gặp đường Trần Hưng Đạo rẽ trái... đều dẫn đến trường thoải mái.Tuy nhiên, tôi thích đi trên đường Trần Hưng Đạo vì có nhiều cây sao tỏa hương thơm ngát, đường rộng và dài nhất Vũng tàu ngày ấy nên mới có câu : “ Đường nào dài bằng đường Trần Hưng Đạo ?” thấy cũng có lý, sau này lên đại học ở SàiGòn, tôi cũng thấy đường Trần Hưng Đạo Sài Gòn còn dài, rộng hơn nhiều! Đi mệt phờ trên chiếc xe đạp cũ!!!
Vũng Tàu nhỏ bé, thân thương vào mỗi buổi sáng chân bước đến trường luôn gieo trong tôi bao niềm cảm xúc văn thơ dào dạt, đôi guốc đơn sơ chạm khẽ trên đường những tiếng vang đều đặn nhịp nhàng theo từng ngày tôi lớn lên, tà áo dài trắng thướt tha tạo dáng để bất kỳ đứa học sinh nữ nào cũng cảm nhận thấy mình đẹp,yểu điệu thục nữ và dĩ nhiên làm “Xốn xang đôi mắt”, thổn thức  trái tim bao chàng trai thời ấy là vậy.Tiếc thay những vầng thơ hoa mộng dạt dào nay mai một không còn hoặc nếu có cũng chỉ len lén gửi cho người rồi dấu kín cho riêng đôi ta làm gì có chuyện dám công khai khoe trên “Internet” tèm lem như bây giờ.Hic,chưa kể đến chuyện chân bước cuống quýt khi có ai kia xuất hiện dõi bước theo cùng đủ làm trái tim mình ngộp thở rồi tưởng tượng lung tung.
Đường đến trường ngày xưa mỗi chiếc lá rơi là mỗi câu thơ viết vội, mỗi bước chân đi là thổn thức nhịp tim rộn ràng xao xuyến, mỗi tà áo dài gặp gió tung bay là một nét yêu thương e ấp lặng thầm khó nói nên lời là vậy!Tất cả cảm xúc ngây thơ này tôi dám bảo đảm là trăm đứa học trò đứa nào cũng như nhau khi bây giờ sau hơn nửa thế kỷ đã qua tôi thầm nhớ lại.Ngày đi học, bọn con gái cũng lén ngắm con trai chung trường, chung lớp, ngắm rồi cũng nhớ nhớ, thương thương lãng đãng mà e ấp dấu kín chứ không thể tự nhiên táo bạo như thời nay...Tất nhiên phái nữ cũng tan nát trái tim khi người ấy cặp với nàng khác không phải là mình!!!Có hàng vạn, hàng triệu nguyên nhân khiến những cuộc tình thời cắp sách ấy tan như bong bóng xà phòng  khi cánh cửa đại học mở ra hoặc ngưỡng cửa cuộc đời  phía trước đầy ắp thử thách gian nan  dành cho những cánh chim non nớt dại khờ.
Rồi hơn 40 năm sau, tôi thảnh thốt nhìn lại khi tóc đã hoa râm, chân trần đã mỏi!Những biến động đời mình chìm khuất,chuyện bảng đen, phấn trắng, khung cửa lớp, cổng trường chợt quay về khi đêm trường vắng lặng, lúc bôn ba tạm yên cứ réo gọi trong hồn tôi sâu thẳm những ước mơ ngày đi học, bạn bè trang lứa do biến động cuộc đời làm tứ tán khắp nơi:

“Lạc mất nhau, nhớ, quên một thủa
Chẳng còn gì ngoài nuối tiếc xa xôi...
Tôi vội vã như chưa từng vội vã
Gặp bạn bè cho thương nhớ đầy vơi!

Thế là những lần gặp mặt đông đủ, những buổi gặp mặt vài đứa bạn thân chỉ để tâm tình nhắc chuyện chung lớp, chung trường, những giờ lên lớp buồn vui đã trở thành kỷ niệm,nhắc để nhớ lại rồi cười vui cho xóa bớt nếp nhăn thời gian đã hằn sâu trên mặt, nhắc để tìm  khung trời kỷ niệm đẹp tựa gấm hoa mà suốt quãng đời ta không thể nào quên giờ sống lại.Trước mặt tôi là Lương Hữu Phước và mái tóc bạc không thèm tân trang chứng tỏ một thời nhọc nhằn đã qua cùng những câu chuyện vui ở quán cà phê mà Phước kể khiến tôi thấy vui sau những ngày vùi đầu làm việc bên máy tính.Gương mặt hiền hòa và tấm lòng vì bạn bè của Phước đã chia sẻ đến tất cả các bạn đúng mực, chân tình đủ làm trái tim của những đứa bạn nay đã già gần với nhau thêm.Rồi tiếng chuông điện thoại gọi của Mai Yến hẹn đi uống cà phê, gọi đi gặp mặt cứ làm tôi thích thú, dĩ nhiên tôi luôn nhờ Mai Yến những chuyện bất kỳ cho việc họp mặt vẫn được chấp thuận thoải mái...cứ nhìn gương mặt tươi cười ấy, tôi nào biết được những lo âu riêng tư mà Mai Yến đã và đang đối mặt!Rồi Trần Yến, đã có bao nhiêu giông bão cuộc đời đến với bạn mà tôi chưa thấu hiểu? Chưa kể những bạn khác ngày xưa chung lớp, chung trường giờ đây mỗi đứa đều có những cuộc sống khác nhau, vui, buồn, sướng, khổ rồi cũng đến tuổi hoàng hôn cuối cùng thì tạm biết cõi trần tạm bợ sang kiếp khác là xong.
Đêm về khuya, tôi lại  ngập chìm trong cảm xúc lãng đãng về tình bạn, tình đời! những gương mặt bạn bè lại nhớ nhớ, quên quên, những câu chuyện đùa nghịch thời đi học như leo cổng trường, cột tà áo dài nhau,dấu vở...giờ nghĩ lại thấy vui chi lạ.Trời ơi,thoảng đâu đây tiếng ve cuối mùa hạ đã thưa thớt dần,thêm một mùa hè tôi chia tay năm lớp 12 thủa nào chỉ còn là hoài niệm xa vời.

PHAN THỊ VINH

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

CÒN TUỔI NÀO ĐÁNG NHỚ

Một dịp thật tình cờ, nhà tôi, cựu nữ sinh Trung Học Vũng Tàu, cho biết trang Chung Một Mái Trường, nơi tâm tình của các bạn học Thánh Giuse Vũng Tàu, tôi bước vào xem những hình ảnh và đọc một số bài.
 Khi đọc những bài chị Phan Thị Vinh viết, tôi có chia sẻ vài cảm nghĩ và được đọc nhiều chia sẻ trở lại của chị. Câu mà chị Vinh, một cây bút thường xuyên của Chung Một Mái Trường đã cho tôi cảm hứng để viết một chút về tuổi đáng nhớ, Tuổi Học Trò: "Kỷ niệm và bạn bè thời đi học bao giờ cũng đẹp cho chúng ta hồi tưởng rồi thương"!
 Xin trích một đoạn của một bài tôi viết vào mùa xuân 2010 để mở đầu cho bài viết này.

"...Một ngày gần giữa tháng 11, cách đây gần 55 năm, tôi cất tiếng khóc chào đời như bao nhiêu đứa trẻ Việt Nam khác trên Quê Hương mình. Nơi tôi sinh ra có vị mặn của biển, có những cơn gió dịu mát những trưa hè. Ký ức những năm tháng đầu đời mơ hồ như ranh giới giữa trời và biển vì không lâu sau đó gia đình tôi di chuyển lên Sài Gòn lập nghiệp. Tôi lớn lên giữa thành phố me xanh, với tuổi thơ bình yên như bao bạn bè cùng trang lứa. Suốt những năm tiểu học, dù đôi lần cay mắt vì những trái khói cay trong các lần nội biến tại thủ đô miền Nam, nhưng trong tôi chỉ là những kỷ niệm bắn bi, đá cầu, đánh vụ, đá dế với những anh bạn cùng xóm.
Gia đình tôi từ Sài Gòn lại dọn về Cần Thơ, quê Ngoại, khi tôi vừa xong bậc tiểu học. Ở Cần Thơ được 3 năm, gia đình tôi di chuyển về Vũng Tàu, nơi tôi được sinh ra.
 Thời gian ở Cần Thơ không lâu, mặc dù chứng kiến những thảm cảnh của chiến tranh, và có lần tôi suýt chết vì đạn pháo kích, nhưng kỷ niệm đáng nhớ lại là gương mặt, ánh mắt của cô bạn học cùng lớp.
 Trong suốt thời gian bậc trung học và những năm đại học, chiến tranh với những cảnh tang thương xảy ra hằng ngày đã không gây ấn tượng trong tôi lúc bấy giờ vì khi ấy có những điều đáng nhớ khác của tuổi học trò. Thật ra những điều ấy chỉ là những chuyện như nôn nao đến giờ học để được ngắm cô bạn học và chỉ nói vài câu gì đó, của những lúc lặng bước theo chân của một người con gái, của những lúc hẹn hò với người mình yêu thương..."

Tôi học nhiều trường, nhưng Thánh Giuse đã cho tôi nhiều kỷ niệm và Vũng Tàu, nơi tôi sinh ra, đã cho tôi bao niềm thương nhớ. Ngày tôi rời Vũng Tàu trên chiếc thuyền mong manh vượt biển cả mênh mông, nhìn ngọn Hải Đăng chìm dần vào đêm tối và sóng biển mà lòng nhớ nhà khó tả. "Nhà" của tôi là những người thân yêu khi ấy. Nhưng những năm đến định cư ở Na Uy, "nhà", ngoài là những người thân yêu, còn là những tàng cây xanh bên mái trường yêu dấu, là những con đường mà tôi đi qua, là dòng sông êm đềm miền Tây năm nào, là biển Đông ấm áp tình người... "Nhà" là những kỷ niệm không quên!
Những kỷ niệm không quên của những ngày bên Thánh Giuse như cái nhéo tai đau điếng mà Thầy Tuấn "tặng" khi tôi không thuộc bài trong giờ Việt Văn (nhờ vậy mà tôi còn thuộc một ít bài thơ mãi đến bây giờ, nhất là kính phục tấm lòng yêu nước và tinh thần canh tân của Cụ Sào Nam Phan Bội Châu); như cái bẹo tai của Thầy Giám Thị Ái khi tôi không "bắn y vô quởn" (bỏ áo vô quần)..., nhưng đáng nhớ hơn hết là những ngày tháng bên mái trường với những bạn bè của thời đi học!
Bạn nơi quê nhà không biết có cùng tâm trạng như tôi, người xa quê nhà, hay không. Chỉ cần nghe một bài ca thời đi học, chỉ cần đọc đâu đó về Vũng Tàu... là bao nhiêu kỷ niệm của thời tuổi trẻ, đi học quay về.
Cách đây không lâu, trên chiếc du thuyền ngang qua Vũng Tàu, tôi không nén cơn xúc động dâng tràn khi nhìn Núi Lớn với đài Vi Ba.
Vũng Tàu trong tầm tay, nhưng sao xa vời vợi!
Trở lại hồi đi học tại Thánh Giuse, tôi có nhiều kỷ niệm, nhưng có hai kỷ niệm để kể.
 Đời học trò có lẽ những ngày học thi là thời điểm căng thẳng nhất. Tôi nhớ một đêm học thi cùng hai người bạn thân. Đêm ấy mắt tôi cứ muốn nhắm dù cà phê đen liên tục. Đến một lúc chịu không nổi nữa, tôi thều thào với hai anh bạn: "Tao ngủ một chút nhen".
 Không biết ngủ được bao lâu, bỗng đầu ngón chân nóng đau khủng khiếp làm tôi bật dậy. Nhìn hai anh bạn cười hả hê, vừa đau vừa giận, tôi cự nự: "Bạn bè chơi như dzậy thì chơi dzới ai...".
 Hai anh bạn biết tôi giận nên xin lỗi. Tôi lầm lì đọc bài mà không nói tiếng nào. Nhưng rồi mắt tôi cứ nhắm làm tôi không thể đọc bài được nữa. Tôi năn nỉ hai anh bạn: "Tao mệt lắm nên cho tao ngủ một chút, đừng phá nữa nhen". Hai anh bạn tỏ thiện chí tốt: "Ừ ngủ đi, tụi tao không phá đâu".
Cơn nóng rát ở đầu ngón tay làm tôi bật dậy. Vừa đau vừa tức vì hai anh bạn thân không giữ lời, tôi tuyên bố: "Từ đây tao và hai đứa mày không còn bạn bè gì nữa".
 Tôi dọn dẹp sách viết và đi ngủ. Giấc ngủ không yên vì mãi suy nghĩ về lời tuyên bố của tôi.
 Khi ba chúng tôi ngồi ăn sáng, tôi từ tốn chia sẻ: "Khuya này tao giận nên cự tụi mày, cho tao xin lỗi và tụi mình vẫn là bạn". Hai anh bạn thân nói: "Tụi tao cũng xin lỗi mày".
 Chúng tôi vẫn là bạn đến bây giờ dù xa xôi vạn dặm!
 Gần đến ngày thi tú tài một khi ấy (mùa hè đỏ lửa 1972), bọn tôi hỏi nhau: "Kỳ này thi đậu thì mình nên làm gì". Mỗi anh đều "hạ quyết tâm" đủ thứ, riêng tôi tuyên bố xôm tụ: "Tao móc gói Bastos xanh ra hút trước mặt Ba Má tao".
Hình ảnh Anh Chị Đặng Tiến Dũng ( Na-Uy )
Hồi đó, tôi học làm "người lớn" cho có vẻ "phong sương, nghệ sĩ" nên tập hút thuốc với đám bạn, nhưng không bao giờ hút thuốc ở nhà hay trước mặt Ba Má tôi. Tuyên bố ngon lành như thế, nhưng tôi nào dám.
 Bên cạnh hai kỷ niệm ấy còn biết bao kỷ niệm khó quên khác thời đi học mà bút mực khó mà ghi hết.
 Cuộc đổi đời làm chúng tôi cách xa. Bao nhiêu năm qua, thỉnh thoảng nghĩ đến giây phút hạnh ngộ những người bạn thân ngày nào, chỉ nghĩ mà lòng đã thật rộn ràng, hạnh phúc!

Đặng Tiến Dũng
Hè 2012

Lời giới thiệu:Anh Đặng Tiến Dũng là một cựu học sinh Trường Thánh Giuse,anh học trên chúng ta một niên khóa.Trong một dịp tình cờ như anh đã đến với Blog CMMT và có ý muốn lưu lại ngôi nhà này.Anh hằng ngày thường xuyên dõi theo chúng ta qua những bài viết,những hình ảnh trên trang Blog CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG.
Sau nhiều lần anh gỡi đến lời bình luận đầy cảm xúc,hôm nay anh vừa trao cho chúng ta những lời tâm sự thân thương về tuổi học trò của một người con Vũng Tàu xa xứ và cũng là một cựu học sinh Trường Thánh Giuse thân yêu.
Xin chào mừng anh đã đến với CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG.

Blogger Lương Hữu Phước.