CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

LENG KENG CÀ REM

Khí hậu mùa hè Vũng Tàu nóng hừng hực làm cho lũ học trò chúng tôi cách nay nửa thế kỷ luôn thèm vị mát lạnh của những cây cà rem được bán dạo bởi chú Ba đạp xe đạp, đàng sau lưng là hai thùng tròn đựng kem,phía trong tráng bạc giống như bình thủy chất đầy những cây kem đá chỉ có hai màu xanh, đỏ cũng đủ làm lũ trẻ thích mê bời cái vị ngọt đường lạnh toát ê buốt răng của que kem,tê lưỡi vẫn ăn mới lạ.Sau này khi tôi vào trung học,kem được chế biến cao cấp hơn,ngon hơn xuất hiện có hai vị đậu xanh và kem dừa, loại kem này giống như kem bây giờ nhưng hương vị  không phong phú bằng.
Tôi giới thiệu lai rai như vậy để chút nào hoài niệm chuyện thời xưa đi học và tiếng leng keng của chuông cà rem bán dạo đã in đậm trong trí nhớ của tôi từ thủa nào giờ bỗng dưng nhớ lại.Ngày xưa Vũng Tàu có kem Đại Nam nổi tiếng một thời trên đường Lý Tự Trọng bây giờ, sau đó là kem Sàigòn! Hãng kem này ở đường Lê Lai dẫn tôi đến trường mỗi ngày và cứ mỗi trưa chủ nhật,bà nội mới cho tôi tiền mua gói kem giá 500 đồng thời ấy với lí do ăn nhiều sẽ bị hư răng.Hờ hờ..ngày ấy quán kem cũng ít, đám trẻ chủ yếu ăn kem que,dĩ nhiên ăn kem cũng là một nghệ thuật, đứa thì nhe răng cắn một miếng rồi tem tém hít hà với cái lạnh sung sướng lan tỏa trong miệng. Đứa thì liếm vòng quanh thật nhanh do kem lạnh gặp không khí nóng nên bị tan chảy không mong muốn.Đứa thì mút cả que kem trong miệng với đôi mắt lim dim thích thú,tất tật cũng chỉ để thưởng thức một món ngon tuyệt hảo mà bất kỳ đứa học sinh nào cũng trải qua.
 Khi nhà có tủ lạnh, tôi thực hành ngay món kem đá cũng thỏa mãn cơn thèm bằng cách nấu đậu xanh với đường cát trắng, bỏ chút vani cho thơm rồi đong vào mấy lon nhôm và để lên ngăn làm đá,sau một tiếng là có thể thưởng thức ngon khỏi chê! Dần dần,tôi biết xay sinh tố các loại như mảng cầu xiêm, sabôchê, mít...cứ để lên ngăn đá là có ngay món kem vừa ăn ngon vừa khiến lũ em háu đói hưởng ứng cho đỡ tốn kém.Bao nhiêu là kỷ niệm rồi phôi pha nay nhớ lại mới hay thời gian trôi quá nhanh,tuổi thơ của tôi vẫn không quên những nỗi thèm các que kem chưa bao giờ được ăn cho thỏa,khi lớn lên đến bây giờ có điều kiện thì tôi không thể thưởng thức những que kem ngon như ngày nào mới lạ lùng.
Khi có dịp đi ngang những ngôi trường, nhìn các học sinh tung tăng vui đùa,những người bán kem sử dụng chiếc xe đạp  chạy điện, thùng kem hiện đại có phát nhạc í-e vui tai không như tiếng leng keng chuông đồng lắc tay khiến lòng tôi lại ngập tràn nỗi niềm xa vắng,chao ơi!khung trời tuổi thơ của tôi đã nhạt nhòa hư ảo và mùa đông đời mình sắp đến, tôi vẫn nghe vị mát lạnh đầu môi của que kem tuổi nhỏ, nghe thấm đẫm vị ngọt ngào xa xưa ùa về lênh đênh dạt dào sóng vỗ.Biển bao giờ cũng trùng trùng hương vị đậm đà nhung nhớ,tôi mãi yêu khoảng trời đời mình thời thơ dại, khoảng trời mà những thiếu thốn nhọc nhằn luôn bủa vây khốn khổ.Ờ! vậy mà tôi cứ nhớ,nhớ quay quắt thủa cách nay năm mươi năm và mái trường nữ tiểu học Vũng Tàu,Trường trung học Thánh Giuse một thời vẫn nhớ.Tôi cứ mải mê như thế,đam mê như thế mà trải lòng trên trang đời tâm sự rồi thương.
Cuộc sống nhẹ tênh khi ta hiểu được thế nào là nỗi niềm hoài tưởng, thế nào là hạnh phúc mong manh và tuổi thơ ngày một lùi xa, tuổi thanh xuân chỉ còn là dĩ vãng.Nắng vẫn ấp áp cho những ngày đông lạnh sắp tới của cuối đời người và tôi yêu mến những gì còn lại trong quãng thời gian không còn đẹp như mùa xuân rực rỡ...Tôi hạnh phúc và bình yên trong tiếng leng keng của  chuông cà rem vọng từ quá khứ.Tuổi thơ thời áo trắng ơi, tha thiết đẹp tuyệt vời cứ làm tôi nôn nao gợi những xôn xao mùa hạ thấm đẫm những ngày dẫm chân trên cát biển mịn êm,nếm vị mặn của nước biển mà nghe lòng chan chứa yêu thương!mùi rong biển thoảng đâu đây cũng đậm nồng khó quên quá chừng bạn ạ.

PHAN THỊ VINH


Không có nhận xét nào: