CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

BÂNG KHUÂNG NẮNG HẠ

Mùa hạ là mùa nắng chấp chới trên vòm lá phượng trổ hoa rực rỡ, hoa phượng thường được lũ học trò ngày xưa thời chúng tôi mải mê làm thơ tình bâng khuâng xao xuyến.Cái thời mà chỉ biết chờ nhau sau ba tháng hè xa cách gặp lại khi khai trường vào năm học mới, thủa chân bước cuống quýt khi biết có ai đó phía sau theo về mỗi lúc tan trường mà không dám ngoái đầu nhìn lại.Mùa hạ còn là những buổi đắm mình với làn nước biển xanh mát mặn vị muối thân thương khó quên lạ lẫm…cùng những làn gió thổi vi vu trên những ngọn dương thánh thót cung bậc ca dao lâng lâng mộng mị thiên đường.
Ngày hè còn là những lao xao của mùa thi của năm cuối lớp 9 đến lớp 12 nhiều biến động lúc chiến tranh không còn ngoài nơi xa xôi nào nữa mà chiến tranh đã đến thật gần để đêm đêm nghe tiếng đại bác vọng về, nghe những lo âu chập chờn trong giấc ngủ và thiên đường cổ tích cũng biến mất cùng những ngày nắng hạ chói chang nóng bỏng.Thủa ấy, tôi chỉ là con bé mộng mơ ngày ngày ngóng cánh thư từ phương xa mịt mù thuốc súng rồi lo sợ, nỗi sợ có thật cứ khiến trái tim tôi đập mãi nhịp bất thường mà lo hoài lo mãi! Cho đến một ngày mùa hạ vừa chớm đủ khiến những cây phượng không thể nở hoa,mùa hoa phượng đổi thay lịch sử gieo mãi trong tôi nhịp tim chìm nổi.Mùa hạ đã dấu mất của tôi người yêu thương cho đến bây giờ!
Mùa hạ cũng là nỗi đam mê mỗi chiều ngồi ngóng nhìn về phía chân trời xa thẳm mà khóc thầm một nỗi đau âm ỉ suốt gần 40 năm không có thuốc chữa, nỗi đau mỗi khi mùa hạ về cháy bỏng những cành hoa phượng đỏ và con dốc Bãi Sau ngập tràn kỷ niệm ngày nào tôi và hắn hát ca khúc: “Tình khúc thứ nhất” và cũng là tình khúc cuối cùng vào một ngày mưa gió tả tơi: “Có biết đâu niềm vui, đã nằm trong thiên tai” nghe mà chát chúa và đắng nghét bờ môi.Nhạt nhòa hư ảo cũng đã bao năm đời sao mãi thăng trầm dâu bể sau gần 40 năm đảo điên vì cuộc sống nặng nề khốn khó.Mùa hạ 40 năm không chút bình yên đã khiến tôi như dấu mình đau đớn, tự rướm nước mắt đau thương cho riêng mình dấu biệt cơn mê.
Rồi mùa hạ lại có những cành phượng trổ hoa đỏ rực khi trái tim tôi đã không còn xao động với những điều thiên thần gãy cánh.Mùa hạ chấp chới những lo âu không chút bình yên lại đe dọa khiến đêm về tôi như mê mải sống mãi với bao kỷ niệm thủa học trò thơ đẹp nhất cho tôi quý những hạnh phúc của bạn bè chung quanh đang có rồi quên hẳn chính mình đang sống nhạt nhòa trong kỷ niệm lãng quên mà cứ nhớ.Vậy đó, cứ mỗi buổi chiều buông, tôi lang thang ngắm biển một mình để nghe gió lùa kỷ niệm gom về mong manh, như hạt cát nhỏ nhoi lắng đọng dưới chân buồn rồi khi nắng chiều tắt hẳn mới ngỡ ngàng quay về trong luyến tiếc.
Khi quay về,con đường dẫn đến ngôi nhà thờ và trường Thánh Giuse Vũng Tàu cũ luôn quyến rũ tôi trở lại dù chỉ đi qua chỉ để nhìn một chút, nghe tiếng lá rơi thảng thốt, nghe tiếng chuông vang vọng từ cõi xa lắc dội về từ sâu thẳm hồn mình  và nơi gốc cây ấy có hắn lặng im đứng đợi rồi cay nhòe mi mắt.Ai đó nói tình đầu khó quên dường như đến nay đã hơn 40 năm mà tình cứ nhói  mãi trong tim tôi cho mùa hạ bâng khuâng nhức nhối, cho cánh diều hẹn hò nơi biển vắng chiều mưa, chắp cánh ước mơ không trọn do diều đứt dây bay mãi tận khung trời xa thẳm nào mất hút…Hạ vẫn cứ buồn, lãng đãng bâng khuâng.
40 năm ròng tôi cố quên mùa hạ chia tay trường xưa kỷ niệm, cố quên mùa hè cháy bỏng khát vọng mình từng mơ ước để lặng chìm vào thương nhớ ngày nào bạn bè chung lớp, chung trường nay mới cùng nhau hẹn gặp, bạn bè hẹn gặp mà tình xưa vẫn biệt tăm đã chỉ là kỷ niệm và những trang thư đã tạm gửi vào sương khói lúc tóc đã mờ sương, lúc đời nhiều nỗi đau dằn vặt vẫn cố cười cho đời tìm thấy niềm an vui dù rất khó khăn mờ ảo.Đời bao giờ cũng không chiều lòng người, tôi biết vậy nên cũng hiểu rằng mình còn hạnh phúc hơn nhiều người chung quanh! Những người vẫn còn vất vả nhọc nhằn ngày ngày đối mặt nỗi lo cuộc sống khó khăn hơn mình.
Không hiểu vì sao mỗi năm mỗi mùa hạ về, nắng hè cháy bỏng trên những cành phượng vỹ đỏ rực ước mơ của tôi,  mấy mươi năm khi chia tay rời trường cách nay 40 năm ám ảnh mãi trong tôi khi nhớ lại những ánh mắt bạn bè trong trẻo nhưng đầy lo lắng,lo lắng về những điều mà tuổi trẻ lúc ấy không thể lường hết những biến động cuộc đời theo giòng lịch sử đắng nghét vị buồn đau khó tả cho tương lai thấm đẫm vị mặn chát đợi chờ…Tôi cũng bị cuốn hút theo giòng đời khắc nghiệt ấy,buồn tênh nghiệt ngã nhưng vẫn nhẹ nhàng so với nhiều người,nhờ nghĩ vậy mà tôi vượt qua được những ngày khốn khó đợi chiều về sau giờ làm việc ra biển tìm đập hàu, cào cồm cộp và làm tất cả mọi thứ để kiếm sống,dù vậy tôi vẫn thấy biển nghìn trùng đẹp tuyệt vời, xoa dịu hồn tôi những điều chua xót.
40 năm bạn ạ, quãng thời gian ấy là chuỗi khát vọng của cả đời người ước mơ mà không trọn không chỉ riêng tôi mà của cả bao người khi ở vào một thời nhiều biến động.40 năm trở thành nỗi niềm chất chứa bâng khuâng mỗi khi mùa hạ về…Tôi chỉ mong sao bình yên ngự trị và an lành dành đến tất cả bạn bè, những học trò xưa một thời kỷ niệm cùng tất cả mọi người đang sống thôi nhọc nhằn, an vui hạnh phúc đón mãi những mùa hè cho đến tận trăm năm của cả đời mình! Bâng khuâng mùa hạ của tôi chỉ nhẹ nhàng không mạch lạc thế đó …Bạn ơi.

PHAN THỊ VINH



Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

HOA PHƯỢNG YÊU THƯƠNG

(Mừng sinh nhật Lâm thị Phượng 18 tháng 6 )

Trời càng nắng nóng thì hoa phượng càng trổ rực rỡ, màu đỏ cam của cánh phượng khiến ai đó mải mê đón  mùa hè chia tay đến rồi nhớ thương suốt mấy tháng hè.Ngày xưa cách nay gần 50 năm nào có những phương tiện thông tin hiện đại như bây giờ để nhớ thương gần lại, do đó những ngày hè là nỗi khổ của những cặp học sinh  yêu nhau…lâu lâu mới dám hẹn hò.Mà ngày xưa yêu nhau kín đáo lạ lùng, chỉ cần cảm thấy trái tim rộn rã, ánh nhìn e thẹn là đủ để hồn ngất ngây,bâng khuâng lãng đãng suốt bao ngày.
Hoa phượng cũng được để đặt tên người và dường như ai tên Phượng cũng thật dễ thương, đáng quý và xinh đẹp  là Lâm thị Phượng, người bạn đã có ý tưởng thật hay về thành lập trang Blog Chung Một Mái Trường do Chủ Blog Lương Hữu Phước chủ trì…đơn giản thôi nhưng là tình cảm thân thương mà từ ấy đã có bao trái tim xao động nhớ về, hẹn gặp nhau mừng mừng tủi tủi, như hoa hồng nồng thơm và dạt dào hạnh phúc bạn bè.
Hoa phượng với sắc màu rực rỡ chỉ nở vào mùa hè với những chùm hoa hút mắt người ngắm, nó khiến bao người khao khát ước mơ và làm thơ vọng tưởng!Không phải ngẫu nhiên người mang tên Phượng luôn sáng rực cả một khoảng trời cửa lớp sân trường khiến lũ học trò “Thương hoài ngàn năm”.Phượng luôn gắn với mùa hè  nắng chấp chới và trời xanh mây trắng xôn xao trang cổ tích gọi mời! Phượng cũng làm nồng thêm sắc hè rực rỡ cho đám học trò bâng khuâng chia tay mùa hạ và sau bao nhiêu năm không thể quên tháng ngày kỷ niệm đẹp nhất đời mình.
Hoa phượng là loài hoa mà bất cứ ai từng đến với mái trường đều không thể quên, dáng hoa ấm áp bởi chính màu sắc rực rỡ chan hòa giản dị không kiêu sa như hồng,tulip và các loài hoa quý phái khác.Hoa phượng dành riêng cho học trò để có thi sỹ phải thốt lên: “Em chở mùa hè của tôi đi đâu”…cho ánh mắt ngọt những ước mơ hứa hẹn bằng khúc nhạc lãng mạn nồng cháy nhất khiến ta hiểu rằng đó là cánh phượng bâng khuâng một thủa yêu người.
Thật tuyệt nếu có một ngày giữa đường đời vạn dặm, giữa bao dâu bể thăng trầm! người xưa với tuổi đã hoàng hôn vẫn nhớ cánh phượng hồng thủa nào mãi cháy bỏng trong tim mình, trở về nhẹ tênh nỗi nhớ.Phượng ư?, nụ cười vẫn tươi, ánh nhìn vẫn đẹp và tiếng hát vẫn ngọt ngào như thủa thanh xuân tràn ngập tiếng cười hiền hòa, phượng là nguồn cảm hứng cho bao nhiêu áng văn thơ nhạc họa mà cha mẹ gửi gấm mong chờ! Thủa ấy thấm đẫm bầu trời ngập tràn nắng vàng khát vọng ươm mãi, ươm mãi  nụ hoa chờ ngày nắng hè trổ bừng sắc thắm.
Phượng gắn với mùa hè, phượng là loài hoa học trò bao đời nhung nhớ ươm mãi vào yêu thương của từng trái tim các lứa học trò mấy mươi năm rồi vẫn thế.Mùa hè và phượng mãi rực rỡ yêu thương là vậy đó!

Chúc mừng sinh nhật Lâm Thị Phượng thật nhiều lời chúc tuyệt vời, hạnh phúc ngập tràn nồng nàn mãi mãi bên gia đình, bạn bè thân thương bạn nhé.

HAPPY BIRTHDAY TO YOU

PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước


Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

CHÚC MỪNG MỘT LOÀI HOA

Blog Chung Một Mái Trường hân hoan chúc mừng Sinh Nhật bạn Lâm Thị Phượng,chúc thật nhiều những gì được gọi là hạnh phúc,sự tốt đẹp sẽ đến với bạn và gia đình
Sự thân tình dễ mến của Phượng chính là những nét bút đầu tiên xây dựng nên trang Blog Chung Một Mái Trường,những tấm hình kỷ niệm lúc sơ khai do Phượng gởi về cho mình,hôm nay đã sinh sôi nảy nở thành một kho tàng vĩ đại.
Cám ơn Phượng rất nhiều,chúng tôi yêu bạn
Blogger Lương Hữu Phước

LỜI NGỎ CÙNG CÁC BẠN

 2014 là năm đánh đấu 40 năm chúng ta rời khỏi mái trường thân yêu Thánh Giuse.Vào tháng này năm 1974,chúng ta đang tất bật lo lắng cho kỳ thi Tú Tài lần đầu tiên được tự động chấm thi trên máy điện toán nên còn gọi là Tú Tài IBM,viết chì 2B loại nào tốt thường là lời chào hỏi,abc nào khoanh luôn là câu thầm thì cửa miệng...
40 năm trước chúng ta chưa có buổi chia tay,vậy thì hôm nay tại sao không tổ chức ngày họp mặt ?
Từ nỗi niềm ưu tư đó,một buổi họp mặt kỷ niệm 40 năm ngày chúng ta kết thúc đời học sinh,bước ra khỏi cổng trường đã được bàn đến.Ý đã có,thực hiện được hay không tùy thuộc vào các bạn,tất cả các bạn đã có cùng chung niên khóa...
Mọi ý kiến xin thư về cho Phước theo địa chỉ sau :
Xin cảm ơn tất cả các bạn.

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

40 NĂM TRƯỜNG XƯA KỶ NIỆM

Tháng sáu, trời mùa hạ cho những cánh phượng đỏ rực và những ngôi trường nhộn nhịp mùa thi, mùa chia tay…Chợt nghĩ thương thủa xưa cách nay 40 năm ngày tôi và các bạn rời ngôi trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu sau 6 năm học tập từ lớp đệ thất (lớp 6 bây giờ) đến lớp 12 đáng lẽ gọi là đệ nhất nhưng đã được đổi tên gọi từ lớp 9…Lớp 12 đến với nhiều biến động,học sinh phải thi tốt nghiệp Tú tài theo kiểu trắc nghiệm IBM lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng lúc chiến tranh đang dữ dội và khắc nghiệt.
Thắm thoát mà nay tròn 40 năm, 40 năm hơn nửa đời người có biết bao đổi thay cho lứa học sinh thời ấy…nhọc nhằn, đa đoan và hụt hẫng nhiều thứ.Những ước mơ khép lại nơi cổng trường đại học, nhưng khát vọng tương lai chỉ còn bâng khuâng bao con đường chông chênh phía trước để thay đổi một cuộc sống khác, phức tạp hơn, bôn ba hơn nếu không nói là vô định!Những thăng trầm với tôi xảy ra từng ngày dữ dội để kiếm sống, để vượt lên khắc khoải lo toan: Hãy cố yêu đời mà sống, lâu dần đời mình sẽ qua!.Cứ thế 40 năm đã qua,tuổi thanh xuân và những khát vọng cuộc đời trong tôi chuyển hướng khốn khổ,chợt nhìn lại đời chẳng còn gì ngoài tuổi hoàng hôn tìm tới.
Cuộc sống thật lạ,không chỉ riêng tôi, các bạn cùng học cũng gặp nhiều thử thách không kém, tất cả như những cánh chim trời cứ tung bay về phía trước, mỗi đứa một mảnh đời để sống và tồn tại dù gian nan, khắc nghiệt đang chờ…Vậy đó! Đến khi gần tuổi hoàng hôn mới tìm lại nhau và ngôi trường xưa cũng đã được trả về chủ cũ sau bao năm tuy làm nhiệm vụ trường học nhưng mang một tên khác và mất hẳn tên trung học Thánh Giuse Vũng Tàu cho đến bây giờ.Dù gì thì tôi và các bạn đã có 6 năm thân thương dưới mái trường có thầy cô, bạn bè yêu dấu,nơi mà chỉ có tình cảm, kiến thức và những tấm lòng chan chứa ân tình của khung trời trong sáng nhất.
40 năm, bốn mươi mùa hạ đi qua, có lúc tưởng chừng xóa nhòa tất cả kỷ niệm và những mơ ước ngập tràn khung cửa lớp có ánh nắng hè lung linh cành phượng vỹ, những trái tim non nớt đập nhịp yêu thương của những gì không rõ rệt mà khát khao cháy bỏng.Cuộc sống khắc nghiệt đã đẩy đưa tôi và các bạn dong ruỗi mãi đường đời vạn dặm, mỗi đứa đều có một mảnh đời riêng, thăng hoa, đắng cay, nhọc nhằn rồi cũng đã như con sóng biển cuốn trôi nhạt nhòa tất cả…Chỉ đọng lại yêu thương lúc tóc đã bạc màu.
Vậy đó, với tôi những mùa hè kéo dài cứ ám ảnh không nguôi ngày hè 74 - 75 khủng khiếp, ngày hè của lửa đạn chiến tranh và bạn bè ra đi biền biệt không về, mùa hè cháy bỏng sự sợ hãi đeo mặt nạ cuộc đời của những kiếp người lang bạt giữa biển khơi nghìn trùng sóng dữ,tất cả cứ ám ảnh  khiến tôi mãi hoài e ngại, rụt rè và hoài nghi lo lắng, sự sống tạm bợ long đong cứ qua đi, qua đi và tôi già tự bao giờ không biết.Bạn bè tôi cũng vậy, chẳng ai nói ra và tâm sự nhưng  đó là nét chung mà cuộc sống lúc đó xảy đến phải chấp nhận và vùng vẫy sống theo từng hoàn cảnh của từng người không ai giống ai.
Thoắt đã 40 năm, ngôi trường già cỗi như chúng tôi già cỗi đã gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi.Trường đã đổi thay nhưng cây điệp già vẫn còn đó, hang đá Đức Mẹ nơi ghi dấu bao lời nguyện cầu của các lớp học sinh ngây thơ dễ thương mộng ước tương lai đều được Đức Mẹ nhân từ chứng giám, chở che ban phước để 40 năm sau tìm về mắt lệ rưng rưng khóc chẳng nên lời! Giòng đời nổi trôi mong manh dễ vỡ nhưng bạn bè tìm lại vẫn đong đầy yêu thương kỷ niệm,lúc hoàng hôn đang dần nhạt nắng cuối chân trời, góc biển.Hạnh phúc dù nhỏ nhoi cứ khiến tôi ươm mãi vào bàn tay run rẩy đợi chờ.
Dù gì đi nữa chúng tôi đã gặp lại dù chỉ vài quý thầy cô yêu kính như Cô Bùi Thị Ngoan  hai năm một lần tìm về gặp đám học trò vẫn nhỏ bé thân thương và đem theo tặng học trò mình thỏi son, viên kẹo ngọt của khoảnh khắc gặp mặt ngắn ngủi nhiều kỷ niệm.Thầy Nguyễn Hồng Tuấn với tình cảm giữ những trang sách vở học trò và lứa chúng tôi có bạn Đồng Thái Xuân vẫn được Thầy lưu giữ quyển tập Việt văn năm xưa tràn đầy kỷ niệm.Bên phương trời xa xôi bạn bè cũng gặp các thầy trong đó có thầy Đoàn Ngọc Đa luôn được chúng tôi nhắc mãi với niềm kính trọng.
Cuộc sống thay đổi dồn dập và khắc nghiệt, tôi mong mãi một điều nhưng tầm tay mình quá nhỏ bé để thực hiện khát vọng mà mình ấp ủ.Cuộc sống riêng không cho phép tôi thảnh thơi tìm lại kỷ niệm, thầy cô và bạn bè như mình từng mong ước…Đành vậy, phận đời hát rong chỉ kể lại những giòng tâm sự mà giải thoát ước mơ không trọn khi gói kín riêng tư bằng những điều khó nói.Vì thế những buổi gặp mặt cứ khiến tôi lãng đãng bâng khuâng hoài, những gương mặt bạn bè cứ thế chập chờn hiện về theo giấc mơ thần tiên mà bấy lâu tôi bỏ lửng cố quên mà cứ nhớ.
Đã có hơn 30 bạn bè liên hệ được,hơn 10 bạn từ khắp bốn phương trời đã về lại Vũng Tàu rưng rưng nỗi niềm và những cái tên yêu thương ấy bạn Lương Hữu Phước chủ Blog Chung Một Mái Trường và các bạn đang cố tìm, thống kê lại chỉ để gặp nhau chia sẻ chút gì kỷ niệm trường xưa bạn cũ tưởng đã  nhạt nhòa bỗng trở về như mới chỉ hôm qua.Xin đem những ước mơ dù chưa trọn dành đến tất cả các bạn thân yêu một thời chung kỷ niệm lớp học, sân trường mà khi chúng ta chạm vào nỗi nhớ kỷ niệm ấy, những nhọc nhằn sẽ tạm quên cho đời mãi hoài xanh ngát yêu thương như biển rộng, trời xanh tuyệt vời thân thương.
Xin mời tất cả các bạn hãy cùng chung nắm bàn tay cho một lần gặp mặt kỷ niệm 40 năm ngày rời trường xưa yêu dấu dự kiến trung tuần tháng 7 năm 2014 của lớp chúng ta niên khóa 67-74. Trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu nay chỉ còn trong nỗi nhớ khôn nguôi ! Tháng 7 sau mùa thi, lúc những cánh phượng đỏ rực chấp chới trên cành và có  Đồng Thái Xuân hẹn lại trở về thân ái, nhờ Phước và Xuân mà tôi đã tìm lại bạn bè sau bao năm thất lạc cũng giữa tháng 7 năm 2011….Mong lắm thay,  danh sách bạn bè ngày một dài thêm kết nối yêu thương dù bạn ở bất cứ nơi nào.
Hạnh phúc gặp gỡ bạn bè đã bù đắp cho tôi những trăn trở, nhọc nhằn đời thường và tôi cảm thấy mình hạnh phúc.40 năm, khoảnh khắc ấy đến nay vẫn đẹp mãi trong tôi và các bạn để gọi mời mỗi khi có dịp về lại chốn cũ, trường xưa, hãy tranh thủ ghé vào sân trường ngày nào, nơi tuổi thơ thanh xuân của tôi và các bạn đã tìm thấy những mùa hạ cháy bỏng thân thương, ngập tràn nỗi nhớ.
Ôi! 40 năm mà cứ ngỡ hôm qua,bạn ạ.

 PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước 
HÌNH ẢNH KỶ NIỆM VỀ NGÔI TRƯỜNG CŨ







Từ năm 1975 đến năm 2012 ,nhà Trường được chánh quyền xữ dụng và mang tên Châu Thành
 Sau khi nhận lại được Trường vào năm 2012,Cha Chánh Xứ Vũng Tàu đã cho sửa chữa lại





 Công trình đã hoàn tất tuy nhiên Trường chỉ được phép dùng cho công việc Tôn giáo

Tiệc mừng ngày trỡ về
Lý Thị Hội-Lê Thị Thanh Liễu




Đây là ngôi Trường Trung Học duy nhất ở Thành Phố Vũng Tàu còn mang hình dáng cũ