CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

THIỆP HỒNG BÁO TIN

Blog CMMT vừa nhận được thiệp hồng báo tin :
Nhiệt liệt chúc mừng gia đình bạn Lê Tiến Đức
Bạn Lê Tiến Đức trước đây từng là một cựu nhân viên cấp cứu bờ biển xuất sắc đấy các bạn.

KHÔ ĐẺN ( RẮN ) BIỂN VŨNG TÀU

 Rắn biển hay phân họ Rắn biển (danh pháp khoa học: Hydrophiinae, trước đây coi là một họ với danh pháp Hydrophiidae) là một nhómrắn  nọc độc sinh sống trong môi trường biển hay sinh sống phần lớn thời gian trong môi trường biển, mặc dù chúng đã tiến hóa từ tổ tiên sống trên mặt đất. Rắn biển được tìm thấy trong vùng nước ấm ven biển từ Ấn Độ Dương đến Thái Bình Dương. Đặc điểm chung của rắn biển là có cấu tạo cơ thể theo chiều ngang dẹt giống như những con lươn. Không giống như cá, rắn biển không có mang và thường xuyên phải trồi lên mặt nước để thở. Các loài rắn biển thường có nọc độc mạnh. Hiện nay, 17 chi được mô tả là rắn biển, bao gồm 62 loài.
Tại Việt Nam các loài rắn biển có nhiều tên gọi khác như [rắn] đẻn, [rắn] đẻn biển, [rắn] đẹn, [rắn] hèo, ông hèo v.v.( theo Wikipedia )
 Đẻn tươi được mổ,làm sạch ruột và xẻ ra phơi nắng


Một bức màn đầy màu sắc


 Khô thành phẩm
 Đẻn tươi được cung cấp bởi các tàu đánh cá tại địa phương


 Bolgger Lương Hữu Phước
Bạn Trần Thúc Hộ
Ảnh : Lương Hữu Phước

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

NIỀM ĐAM MÊ ẤM ÁP

Bình Minh ( ảnh Lương Hữu Phước )
Cuộc sống là chuỗi sự kiện không bao giờ lặp lại, thiên nhiên quanh ta cũng thế,chúng thay đổi hàng ngày, hàng tháng, hàng năm như giòng đời xuôi ngược.Cũng giống như câu thơ  của cụ Nguyễn Du trong Truyện Kiều:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu?
Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ?”
Nhưng với tôi,đất trời Vũng Tàu nơi tôi sống luôn gieo vào hồn người nhiều mộng mơ lãng đãng dễ thương,giải tỏa cơn buồn khi lang thang trên bãi biển, chân trần nhẹ nhõm  nghe cát biển mịn êm dưới chân, nghe hơi thở của biển hòa vào tiếng sóng và gió rì rào những chiều đến muộn của ngày hè, êm dịu mùa thu và lộng gió mùa đông rồi tuyệt đẹp khi đón xuân về lung linh gợi nhớ bao kỷ niệm hạnh phúc.Vũng Tàu dường như được thiên nhiên hào phóng với bao nhiêu là bãi biển đẹp, nơi nào cũng rực rỡ nét riêng hấp dẫn thu hút sự thú vị của bao người.Cảnh Vũng Tàu chẳng bao giờ “đeo sầu” cho dù những ngày mưa gió bão bùng, bầu trời xám ngắt, biển cuộn sóng tung bọt trắng xóa cũng khiến đẹp mê hồn,âm thanh nồng nàn cùng hương vị biển mặn thấm bờ môi.
Phương Thảo Trình
Thủa nhỏ, tôi và đám bạn học luôn tranh thủ dạo biển những giờ được nghỉ,để tất cả những nơi Bãi Trước, Bãi Sau, Bãi Dâu, Bãi Dứa,Dinh Ông Thượng…mãi hoài là thiên đường cảnh đẹp khiến tôi và các bạn dù vẫn ở hay đi xa không thể nào quên.Riêng tôi,tuổi nhỏ mộng mơ đắm chìm ngắm hàng giờ bãi cát vàng lung linh dưới nắng, chạy đuổi những con dã tràng xe cát,hát khúc tình ca khi tay trong tay với hắn vào chiều nhạt nắng mà nghe biển thầm thì lời ru nhẹ êm bằng gió vi vu từ ngọn dừa, rừng dương dạt dào sâu lắng.Vậy đó,không thể tả hết nét đẹp hòa cùng kỷ niệm mà tôi và bạn bè sống ở Vũng Tàu, chốn an bình hiếm có mà mình đã sống từ thủa nhỏ đến lúc tuổi hoàng hôn.
Vũng Tàu, tên gọi mộc mạc dễ thương,hiền hòa  ngày qua ngày bằng tấm lòng của bao người vun đắp nay đẹp càng thêm đẹp!Bình minh cho đến hoàng hôn,thậm chí đêm khuya vẫn đẹp lộng lẫy với muôn điều kỳ điệu bởi ánh đèn hòa với ánh trăng lấp lánh soi vào biển mênh mông dát vàng bao lời ru huyền hoặc.Ừ!, dẫu có tả hay đến đâu, những con chữ của tôi vẫn không thể chuyển tả hết nét đẹp huyền diệu của Vũng Tàu khi Phước Lương Hữu, chủ Blog nhiệt tình ghi lại bằng những tấm ảnh mang cả hồn thơ trong đó,sức sống nồng nàn và sự đổi thay của nơi đây được hiện ra rõ nét hơn mà ngay cả tôi cũng phải ngỡ ngàng khi ngắm chúng.
Đêm Về ( ảnh Phương Thảo Trình )
Nét đẹp thiên nhiên hòa với  hồn người khiến những tấm ảnh toát lên nỗi đam mê sáng tạo tuyệt hảo,nhiều lần bạn bè gặp mặt ở các quán cà phê tâm tình nhắc chuyện xưa thời đi học, chuyện thầy cô trường lớp, bạn bè ríu rít thân thương.Lớn tuổi, khi cuộc sống đã giảm bớt điều vất vả thì việc tìm thấy cho mình chút thư giãn nhẹ nhàng lành mạnh quả là cần thiết.Sau vài năm kể từ khi tôi gặp lại bạn bè,Hữu Phước luôn là người nâng hiệu quả bài viết của tôi bằng hình minh họa phù hợp, sâu sắc khiến tôi luôn thấy vui, cảm phục khi vào xem lại tác phẩm của mình trên trang Blog Chung Một Mái Trường kết nối bạn bè gần xa từ ngày ra trường đến nay đã gần 40 năm.
Nguyễn Trung Cường
Rồi mới đây có thêm bạn Nguyễn Trung Cường,chủ phòng thu âm, quán ăn sáng nổi tiếng đã tham gia bấm máy với dàn máy ảnh hứa hẹn nhiều tác phẩm hay song song với tay máy Lương Hữu Phước từ lâu đình đám.Tôi cũng qua Phước có hai buổi gặp gỡ tay máy Phương Thảo Trình ở quán Cà phê Thiên Đường, Hoàng Diệu và điểm tâm sáng Bún Thái Ngọc Lan để hiểu được rằng, không riêng gì cư dân  mà Vũng Tàu cũng khiến bao nhiếp ảnh gia chuyên và không chuyên tha hồ trổ tài “săn ảnh” ở những góc nhìn độc đáo.Chỉ là nhiếp ảnh gia tài tử theo đúng nghĩa, ai cũng dư sức nhận ra Vũng Tàu đẹp mãi trong mắt mọi người các bạn ạ.
Hoàng Hôn ( ảnh Nguyễn Trung Cường )
Cảm xúc len lỏi từ trái tim đến cảm nhận bằng trí óc đã thăng hoa trong tôi sự bay bổng lạ lùng về cuộc đời, hạnh phúc, về niềm vui tình bạn tô điểm thêm cho cuộc sống của mình vốn bấy lâu thiếu hẳn chốn thân thương mà bất cứ ai lớn lên không một lần bước vào khung cửa lớp, sân trường và bạn bè đồng trang lứa.Những hạt bụi phấn nay đã nhạt nhòa, những bài toán, lời văn giờ học tưởng có lúc quên bẵng vì đời bôn ba vạn dặm nay có dịp tìm về như tiếng nhạc rộn ràng chào mùa hè thắm đỏ cánh phượng cùng những giọt nước mắt chia tay ngày ra trường thủa ấy.
 Lương Hữu Phước
Chỉ còn 30 ngày nữa sẽ hết một năm, đất trời đã dịu mát và cơn gió chướng rào rào qua ngọn lá! Tôi chợt thảng thốt khi một mình đứng trước biển lúc hoàng hôn ngắm về nơi xa tắp ấy, chân trời đang ngả sang màu vàng sắc tím,ráng mây chiều nhẹ tênh để nhắc nhở rằng: Đời người chỉ là phù du trăm năm vậy sao người đời không sống trọn với yêu thương tràn ngập hoa hồng, tin yêu và hạnh phúc?.Sao cứ mải mê tìm mãi những huyền hoặc xa xôi mà không thấy hạnh phúc quanh mình thật gần.Vang vang khúc nhạc Giáng Sinh rộn rã khiến tôi như tìm về những đêm mừng đón Chúa giáng sinh ở nhà thờ Vũng Tàu thủa nào.Ngày đó đã mấy mươi năm giờ chỉ còn là kỷ niệm xa vắng một thời thật đẹp đã qua khó quên đến lạ lùng.

PHAN THỊ VINH

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

ẢNH ĐẸP VŨNG TÀU ( do nhóm CMMT thực hiện )

 ảnh Nguyễn Trung Cường
  ảnh Nguyễn Trung Cường
  ảnh Nguyễn Trung Cường
Thuyển Viễn Xứ ( ảnh Nguyễn Trung Cường )
Nguyễn Trung Cường
Rồng Nước ( ảnh Lương Hữu Phước )
Góc Phố ( ảnh Lương Hữu Phước )
Tung Lưới ( ảnh Lương Hữu Phước )
 Dáng Việt ( hình con gái bạn Kim Vo )
 ảnh Lương Hữu Phước
 ảnh Phương Thảo Trình
 ảnh Phương Thảo Trình
Lương Hữu Phước
Phương Thảo Trình

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

TÂM TÌNH NHỚ MÃI

Mỗi năm, cứ đến ngày 20 tháng 11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi lại rộn nhớ về những ngày cách nay đã mấy mươi năm mình đã học dưới mái trường Thánh Giuse Vũng Tàu.Ký ức thời tiểu học không đậm sâu bằng thời trung học mà tôi đã trải qua, lúc ấy tuổi thơ học trò tuyệt đẹp với sáu năm học mà thầy cô và bạn bè mãi hoài là bao kỷ niệm không thể nào quên suộc cuộc đời tôi và bạn bè khi chia tay rời trường.Và trang Blog Chungmotmaitruong do Lương Hữu Phước đã cho tôi sống lại một thời thương nhớ  bằng những thân yêu khó tả.
Cách nay rất lâu rồi, chỉ còn vài tháng nữa là 40 năm! bốn mươi mùa hè qua trong lặng lẽ kể từ ngày chúng tôi, những đứa học trò của quãng thời gian đón nhận biết bao nhiêu biến cố lịch sử dữ dội,cuộc đời trôi dạt thăng trầm cứ thế mà cuốn hút, thầy cô,học trò tứ tán như những cánh hoa phượng lìa cành bay theo giòng đời lạc vào biển khơi chìm nổi. Những thân phận đa đoan mãi mãi chẳng gặp lại vì đã chìm khuất vào chiến tranh, vào những sóng gió bão bùng giữa biển trời bao la để mong tìm lấy một bến bờ xa lắc của khát vọng…Tất cả đều như ký ức sợ hãi lẫn đong đầy yêu thương mà giờ đây, tuổi đã hoàng hôn tôi mới có dịp lắng đọng để ngỡ ngàng nhớ lại mà thương biết mấy khung trời cửa lớp, sân trường, thầy cô và bạn bè.
Khi tóc xanh đã bạc với thời gian, khi trái tim mình đã cỗi cùng với tuổi đời chồng chất,tôi mới cảm nhận được khoảng thời gian ngày xưa nơi mái trường mình đã học, dẫu rất muộn màng với ký ức nhớ nhớ, quên quên, với những giờ thầy cô giảng bài hấp dẫn của bất kỳ môn học nào…Những thầy cô mà nay tôi và bạn bè khi có dịp ngồi cùng nhau nhắc lại với niềm cảm xúc vô bờ.Ngày xưa, tình thầy cô dành cho học trò của mình sao tuyệt vời đến thế?…không những dạy kiến thức, các thầy cô còn tận tâm dạy chúng tôi đạo đức làm người, đạo nghĩa sống đời để thành người tốt, mà người tốt thì mênh mông chuẩn mực! nhưng rõ ràng sau này khi gặp lại bạn bè, tôi mới hiểu rõ những gì thầy cô đã dạy thật tuyệt vời, và bạn bè tôi,đám học trò nhỏ bé ngày nào giờ đã già đều đã nên người trong biển đời gian nan của mình.
Khi lập gia đình, có con,tôi lại càng thấm thía về tình thầy cô là vô cùng cần thiết và to lớn.Thầy cô chính là chiếc gương soi để học sinh noi theo,là hình mẫu để con người trong sáng ấy rèn giũa,mộng mơ… ước mình được giống như thế từ hình dáng, phong cách và kiến thức cùng đức tính và nhân cách người thầy mẫu mực. Vâng, tất cả thầy cô dạy tôi ngày xưa ai cũng là mẫu hình cao quý,tận tụy, nhân hậu, hiền hòa và kiến thức bao la đã ươm cho tôi và bạn bè thế giới hoa hồng rực rỡ về sự học, về biển đời bao la mênh mông hiền hòa nhưng cũng nhiều sóng dữ! Tất cả những thầy cô chẳng bao giờ mong học trò mình đền đáp công lao, thậm chí luôn dành những vỗ về yêu thương, trái tim tận tụy yêu nghề của mình mà giúp bao lứa học trò vượt qua thách thức để đạt đến bến bờ của sự học mênh mông.
Những kỷ niệm về thầy cô ngày nào bỗng dưng quay về, hiện rõ trong tôi như thước phim quay chậm, dẫu nhạt nhòa vì bụi thời gian nhưng vẫn đậm sâu thật nhiều để thấy mi mắt mình cay cay, trái tim mình thổn thức.Chao ơi! Thời gian thật nghiệt ngã và đời cũng quá khủng khiếp đã nhấn chìm biết bao khát vọng,ước mơ và thầy cô, học trò cách nay mấy mươi năm ai còn ai mất???thật là khốc liệt.Trong số bạn bè tôi cũng có người làm nghề giáo cũng đã nghỉ ngơi vì tuổi đã hoàng hôn…mới hay, “Thời gian như bóng câu ngoài song cửa” mà Thầy Tuấn đã dạy, những phương trình,ẩn số cuộc đời cũng đã phơi bày như bài toán mà cô Ngoan, thầy Đa giảng thật hấp dẫn, rồi những giờ ngoại ngữ Anh, Pháp của Cô Tuyết, Thầy Dũng,Thầy Tứ, Thầy Độ, những giờ vạn vật kiến thức mênh mông của thầy Thiện,Thầy Đa, giờ Sử Địa Thầy Huyền…cùng các thầy cô khác mà tôi không nhớ hết.
Khoảnh khắc nhớ về thầy cô,trường lớp, bạn bè… với tôi luôn vào những đêm khuya sau ngày dài nhọc nhằn bươn trải đa đoan,lúc đã mệt nhoài vì bao dong ruỗi đời thường, đêm khuya thanh vắng, ngồi lặng lẽ nhìn trời tối mịt nhớ chuyện lớp học, sân trường, thầy cô, bè bạn mà xốn xang nỗi nhớ! Chẳng hiểu sao trí óc của tôi cứ mịt mù như thế, những nỗi nhớ khó quên và những điều đã quên không sao tìm lại được cứ khắc khoải, trăn trở hoài trong tôi thật lạ lùng.Biết vậy mà chẳng thể nào quên dù bao lần chỉ muốn dấu kín kỷ niệm đẹp tuyệt vời cùng những ước mơ, khát vọng mà tôi không thể biến nó thật hiện thực.Thật buồn!
Mà thôi, ai cũng nhắc tôi đừng nên nghĩ và nhớ chuyện không vui…chỉ nên nhớ chuyện vui và những lạc quan cuộc đời cho đời bớt khổ.Vâng, tôi hiểu điều này như bao năm cố hiểu để chỉ tìm niềm vui, lạc quan,cố thăng hoa suy nghĩ để thấm đẫm nỗi nhớ của mình vào thiên đường cổ tích chỉ có ông Bụt, bà Tiên ban phép lành để thật lòng biết chắc rằng thủa tôi và bạn bè  thời trung học, trường lớp chính là thiên đường cổ tích.Thầy Cô là ông Bụt, bà Tiên ban tặng cho học trò mình biết bao là phép lạ.Nghĩ đến đây bỗng dưng tôi muốn khóc.Thầy cô ơi, nay đang ở phương nào?.Gần đây nhất, cuối tháng 12 năm 2011 và đầu năm 2012.Chúng tôi gặp khi Cô Ngoan về chơi,tấm lòng của cô khiến chúng tôi mừng vui khôn xiết.Năm 2012, cô không về nhưng vẫn gửi quà cho đám học trò! Và năm nay,tôi và bạn bè rất mong được gặp Cô như đã hẹn.
Thời gian mỗi năm qua đi nhanh, những suy nghĩ của tôi về Thầy Cô mãi hoài vẫn thế,sâu nặng nghĩa tình mà mình không thể đáp đền.Thôi thì với tấm chân tình,tôi và bạn bè nay tuổi cũng đã hoàng hôn kính mong dâng tặng quý Thầy Cô đã dạy chúng tôi thủa nào, những Thầy Cô đã và đang làm nghề giáo cao quý được ví là: “Kỹ sư tâm hồn”  tất cả những lời chúc đẹp, những lời tri ân chân tình và hoa hồng thơm ngát và sự an lành, vui khỏe.Ngày mới lại bắt đầu với những tia nắng vàng rực rỡ hạnh phúc! Tôi vẫn tin như thế các bạn ạ.
PHAN THỊ VINH

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

NHỚ THẦY ( 20/11 )

“ Thành nhân rồi mới thành danh”
Câu nói ấy vẫn mãi theo tôi từ khi rời ghế nhà trường. Trong đời học sinh hẳn ai cũng trải qua nhiều Thầy Cô dạy học. Dù nhận được nhiều sự dạy dỗ nhưng tôi vẫn luôn nhớ về Thầy dạy văn. Những bài giảng Thu điếu, Kim Vân Kiều, Lục Vân Tiên, vua Tự Đức khóc Bàng phi . . . Giọng của Thầy thật êm và cuốn hút khiến học sinh rất thích thú khi học tiết của Thầy. Đôi khi Thầy hát cho chúng tôi nghe, âm giọng rất hay trong bài ca “Gia tài của Mẹ” và đọc thơ của Phan Khôi bài “Tình già”, “Áo lụa Hà Đông” của Nguyên Sa . . . Từ đó Thầy đã chấp cánh cho tôi tập tành làm thơ, những đoạn văn ngắn viết về tuổi học trò được đăng lên báp TP thời ấy.
Lần họp mặt gặp Thầy năm 2005, Thầy đã bảo với đám học trò của mình “Nhìn thấy các em đều thành đạt, Thầy rất vui lẫn xúc động khi biết các em còn nhớ đến bài giảng ngày xưa. Thời gian qua rất lâu và cũng rất mau, chỉ trong chớp mắt tóc các em đã pha sương, còn Thầy thì nhuộm màu mây trắng. Giờ đây Thầy chỉ biết nhắc nhở các em từ bây giờ và cho đến mãi mãi về sau phải luôn học và học. Có trau dồi kiến thức mới trở thành người hữu ích. Những điều các em biết chỉ bằng hạt cát trong sa mạc”.
Dù luôn gặp khó khăn trong cuộc sống nhưng tôi đã cố gắng sống giản dị làm người tốt, vẫn tìm tòi học hỏi những điều mình chưa biết để không phụ lòng Thầy đã nhắc nhở. Thầy ơi ! cho em được nói một lời xin lỗi với Thầy :  vì bài học nào của Thầy em cũng nhớ, riêng câu nói “ Thành nhân rồi mới thành danh” em đã không thực hiện được vế sau !
          Em mãi chỉ thành nhân mà chưa được thành danh Thầy ạ !

             HỌP MẶT
            30/12/2012
Vườn Phố tôi vào bước thấp cao
Chào Thầy tim luống những nghẹn ngào
Tóc xanh nay nhuộm màu mây trắng
Thời gian thoắt đó đã qua mau !
Quanh Thầy mấy đứa học trò thương
Mỗi lời nhắc nhở chuyện học đường
Tôn Tẩn ngân nga văn diễn cảm
Thu điếu – Thu ca - Vạn dặm trường
Còn tôi chỉ nhớ nổi hai câu
Tự Đức khóc Bàng phi thuở nào
Đập cổ kính xưa tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại (để dành hơi) mộng tìm nhau
Chúng tôi luôn nhắc chuyện ngày xưa
Trò kính - Thầy vui – nói sao vừa
Dường như sống lại thời áo trắng
Cả bọn cùng nhau đi dưới mưa
Các bạn giành nhau lấy điểm Thầy
Tôi ngồi nhìn mái tóc mây bay
Suy nghỉ sự đời luôn tĩnh lặng
Mà sao buồn quá chuyện tương lai
Đọc hết trần gian suy nghỉ đời
Trời ơi ! thương quá Thầy giáo tôi
Tâm yên ! Tâm tĩnh ! Ai đã ngộ ?
Mỗi người chỉ có một cuộc đời !

Bài thơ này em xin kính tặng cho Thầy Nguyễn Hồng Tuấn nhân ngày Nhớ ơn Thầy Cô 20/11/2013

Lê Thị Ngọc Liên

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

CÁ VỀ...BÃI TRƯỚC

Tờ mờ sáng những chiếc ghe nhỏ đi đánh bắt cá gần bờ đều trỡ về...họ tập trung tại Bãi Trước để bán những sản phẩm vừa thu hoạch trong đêm 

Đa số là cá trích vì đang là mùa của giống cá này
 Khung cảnh náo nhiệt tại Bãi Trước khi ghe cá về











 Một ngư phủ khoe con " tôm kẹt " mình vừa có



Giống tôm biển này rất to,có con đạt trọng lượng đến vài ký,khi xưa ta thường thấy họ làm vật trang trí để treo trên vách tường vì màu sắc của nó rất đẹp.Vào thập niên 80-90 khi mình còn làm việc trên Xí nghiệp QD Tôm Đông Lạnh thì số lượng đánh bắt được đem về nhà máy để chế biến có khi lên đến hàng tấn và phế phẩm của nó được bán ra cho công nhân thật là một món ăn tuyệt vời : " đầu tôm kẹt ",nhưng chỉ lấy đầu tôm nào lớn thôi,còn loại vừa và nhỏ thì đổ bỏ hay bán cho nông dân làm phân bón.
Sau này có những lần đi nhậu với bạn bè,được giới thiệu một món đặc sản " lẩu tôm kẹt ".Đó là những con tôm kẹt còn sống,độ lớn chỉ bằng ngón tay cái ,chúng được đổ thẳng vào nồi lẩu đang sôi trên bàn.Mình kinh ngạc về độ tàn nhẫn cũng như sự phí phạm tài nguyên biển của chúng ta và tiên đoán " chơi " kiểu này thì con cháu sau này chắc chỉ có xem hình mà thôi...
Và hôm nay điều mình nghĩ đã sắp trỡ thành hiện thực,khi chụp hình được con tôm này trên tay một ngư phủ,họ cho biết giống tôm kẹt này đánh bắt từ ngoài biển nay thuộc loại hàng hiếm...và con tôm trong hình đây,chỉ bé xíu bằng cườm tay đứa con nít được kêu giá 100.000 đồng ! 
Mà không chỉ những con " tôm kẹt " mới bị tàn sát như vậy !Đáng buồn thay !
Ảnh và lời bình: Lương Hữu Phước