CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

NGON NGON ! ĐẬU ĐỎ BÁNH LỌT.

 Chẳng hiểu có tự bao giờ mà món Đậu đỏ bánh lọt là món ăn khiến bọn học trò chúng tôi cách đây hơn bốn mươi năm vẫn mê mệt,nhớ rồi thèm hương vị ngọt lịm của đậu đỏ bùi bùi, vị béo của nước dừa thơm lừng cùng với độ dai,mát dịu của bánh lọt “chém chết” cũng không thể quên.Tôi dám chắc chắn như thế, vì đậu đỏ bánh lọt còn kéo theo bao nhiêu huyền thoại được thêu dệt từ đám học trò mơ mộng của chúng tôi, lứa tuổi ham ăn, ham chơi nhưng học hành cũng dữ,bằng chứng là đứa nào cũng tốt nghiệp tú tài ngọt lịm như đậu đỏ bánh lọt, khỏe re...
TRƯỜNG TRUNG HỌC THÁNH GIUSE ( Trước 1975 )
Ngày ấy, quán Bà Cẩm cạnh trường là nơi để đám học trò hai trường Trung Học Vũng Tàu và Thánh Giuse tụ họp,trước hết do món đậu đỏ bánh lọt của quán ngon tuyệt, đứa nào đã ăn một lần sẽ tiếp tục ghé lần thứ hai và dài dài cho đến ngày ra trường.Tôi cũng vậy,ly đậu đỏ bánh lọt quán Bà Cẩm luôn gọi mời lòng ham mê ăn uống của tôi một cách kỳ lạ,chỉ nhìn hình thức đã mê hồn,tuyệt tác màu sắc  khỏi chê gồm màu đỏ của đậu,màu xanh lá dứa mát mắt của bánh lọt cùng màu trắng đục của nước dừa,chỉ nhìn thôi đã đắm đuối cơn thèm,rồi từ từ ta múc một muỗng có đậu, bánh lọt,nước dừa bỏ vào miệng,chà chà,ngon không thể tả khi vị dai dai của bánh lọt mát lạnh, vị béo ngậy của nước dừa hòa quyện với vị ngọt thanh thoát của đường kèm với hạt đậu đỏ mềm vừa tới quyện nước đá bào lạnh toát lan nhẹ trên lưỡi.Ôi trời,không mê mới lạ!

Chuyện món đậu đỏ bánh lọt thể hiện “thú” ăn uống thời học sinh chỉ là chuyện nhỏ, học sinh nào đang học lớp chuyển cấp,thi tốt nghiệp dù có mê đậu đỏ bánh lọt cách mấy cũng ráng ém cơn thèm mà chỉ ăn món đậu đỏ nước dừa không có bánh lọt vì sợ thi rớt do chữ “lọt” tai ác ...Hic hic,riêng tôi, lòng ham ăn luôn lấn áp nỗi sợ thi rớt nên tôi cứ ăn bừa rồi về nhà sợ đến mất ngủ,học hoài vẫn cứ lo dù má tôi đã trấn an:  “Chuyện mê tín ấy chẳng bao giờ có thật, món đậu đỏ bánh lọt rất bổ dưỡng,tốt cho sức khỏe”,thế là dù vất vả ôn tập thi cử,tôi cứ mập mạp khỏe mạnh nhờ đậu đỏ bánh lọt. Sau này khi tôi thi đậu,má cứ nhìn tôi cười nhắc :“ Còn sợ món bánh lọt nữa không?”.Bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười vì những suy nghĩ trẻ con ngây thơ ngày ấy.Bà Cẩm còn giảng nghĩa cho tôi nghe vì sao gọi là bánh lọt chỉ bởi trong quá trình làm,công đoạn rê bột cho những con bánh rơi xuống phía dưới,tiếng miền nam gọi là lọt thay vì rớt,rơi!!! Theo tôi, tiếng bánh lọt nghe thật dễ thương,dân dã.
Vậy đó,món đậu đỏ bánh lọt coi vậy mà không dễ làm đâu nha,đậu phải chọn loại ngon, đều hạt, bở mềm không chai,hầm cho đúng độ là bí quyết riêng của từng người, nước dừa trắng như sữa béo ngậy thơm lừng,dĩ nhiên bánh lọt không chỉ có màu xanh lá dứa bắt mắt (không phải màu công nghiệp đâu nha) còn có hương vị thơm tự nhiên mùi lá dứa,vị ngọt không gắt của đường cát trắng phối hợp cho ra một tác phẩm ẩm thực mê hoặc không chỉ đám học sinh mà còn của bất cứ ai ưa thích.Lại an toàn vệ sinh thực phẩm,bằng chứng là đám học trò chúng tôi vẫn ăn ngon,khỏe mạnh,học giỏi vù vù.Quán đậu đỏ bánh lọt Bà Cẩm còn là nơi lũ học trò thích thú ngắm nhìn các đối tượng mình yêu mến mà chưa hoặc không dám ngỏ...để ngắm cho đỡ nhớ là đủ an ủi.Chưa kể đến những sự cố có nguyên nhân bởi ly đậu đỏ bánh lọt trở thành kỷ niệm khó quên của mỗi người mãi mấy mươi năm sau, tuổi hoàng hôn nhớ lại vẫn bồi hồi thổn thức.Mời bạn kể thêm cho hấp dẫn!
Với bạn thế nào tôi chưa biết,còn tôi!năm cuối lớp 12 cũng tại quán bà Cẩm một buổi chiều mưa tầm tã lạnh cóng,có người mời tôi ly đậu đỏ bánh lọt mà e dè ngại tôi từ chối do trời mưa lạnh, lại sắp thi tốt nghiệp mà hắn vô tình đã gọi kèm ly đậu đỏ có bánh lọt,thế nhưng tôi không chút ưu tư, vô tư thưởng thức dù có hơi lạnh,hậu quả về nhà tôi bị sốt viêm họng mấy ngày đứ đừ khiến hắn lo âu,nhưng bây giờ nghĩ lại tôi bệnh là do nguyên nhân dầm mưa về nhà chính xác hơn do ăn đậu đỏ bánh lọt,he he!!!  Ăn uống nào có tội tình gì?nhất là món đậu đỏ bánh lọt ?Rồi tới chuyện có bạn sau khi ăn đậu đỏ bánh lọt còn ăn thêm nhiều cóc,ổi,xoài làm cho nặng bụng,đành tạm biệt một món ngon đặc sắc khó quên.Thời gian qua mau,món đậu đỏ bánh lọt quán bà Cẩm được tôi nhắc với các con như niềm hoài niệm,tôi lâu lâu có dịp đi ngang trường cũ mà bồi hồi xao xuyến nhớ mênh mang.Tất cả đã xa vời vợi,tiếng chuông giáo đường vẫn vang vang quen thuộc,con đường vẫn rợp bóng cây xanh mát cho hồn tôi lãng đãng chút gợi nhớ thời xưa đi học xa xôi.
Đậu đỏ bánh lọt quán bà Cẩm bây giờ không còn nữa,bao nhiêu năm qua rồi tôi vẫn nhớ? vẹn nguyên nỗi  “thèm” và tiếc nuối khi mùa hạ sắp về lúc tôi đứng lặng thầm ngắm lại trường xưa,ngắm cảnh cũ giờ đây thay đổi,nhạt nhòa nỗi buồn...mới hay mình đã có lúc tưởng rằng quên mà sao cứ nhớ trùng trùng.Bạn có giống tôi không???

PHAN THỊ VINH

Quán đậu đỏ bánh lọt bà Cẩm có thể được xem như  là một Hội Quán của liên trường Trung Học Vũng Tàu và Trung Học Thánh Giuse ngày xưa,nó tương tự như quán chú Sáu Thọ ngay góc ngã tư đường Hoàng Hoa Thám và Nguyễn Trường Tộ vậy,quán nằm dưới những tàn cây trứng cá xanh mát,đây là nơi hội tụ học sinh Trung Học Đinh Tiên Hoàng.Các " chú em học sinh" có thể ngồi ngáp vắn ngáp dài nơi đó bên ly cà phê đen,gật gù trên một bàn cờ tướng hay đứng lóng ngóng chờ đợi một tà áo dài mà mình thầm thương trộm nhớ sẽ đạp xe ngang qua. Và nếu thiếu tiền có thể cười trừ với chú Sáu : " mai con trã nha chú "
PHUOCLUONGHUU

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

TƯƠNG GIANG,AI CÓ ĐỢI CHỜ

Sông TƯƠNG,sông TƯƠNG...
Tơ vàng rơi mặt nước.
Ngọn cỏ lau trong gió xôn xao.

Sông TƯƠNG,sông TƯƠNG...
Tiễn bóng tà dương
Sóng vổ khúc yêu thương.
Sáo trúc dặt dìu vương.

Sông TƯƠNG,sông TƯƠNG...
Bến giang đầu đau lòng chinh phụ.
Ngóng chinh phu qua mấy mùa thu.
Đường thiên lý mịt mờ gió cát.
Ngoảnh lại nhìn mây phủ sương giăng.
TIÊU TƯƠNG,một nỗi sầu nhung nhớ.
Mộng trùng lai,biết đến bao giờ.

Thơ: MAI YẾN

Lời giới thiệu:Bạn Mai Thị Ngọc Yến còn có một danh xưng khác là nhà thơ Én Biển,một cái tên không xa lạ gì với những Thi Văn Đoàn hiện đang có mặt trên Internet.Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn được thưởng thức những tác phẩm mới của bạn Mai Yến.

TƯƠNG GIANG,AI CÓ ĐỢI CHỜ
Sông Tương, sông Tương...
Trăng vàng soi đáy nước
Thoáng hình ai nhẹ thoảng lao xao.
Sông Tương, sông Tương...
Mong chờ ánh dương
Người nâng chén yêu thương
Sầu thêm sầu vương vương.
Sông Tương, sông Tương...
Mong chi nữa hỡi ai tình phụ
Đã bao lần đếm lá mùa thu
Mà giang thượng mịt mờ gió cát
Uống nữa đi, nỗi buồn giăng giăng ...
Tiêu Tương, một chút gì để nhớ
Mà để quên, còn có bao giờ ?
Huỳnh Tùng

( Mới vừa đọc được bài thơ Tương giang, ai có đợi chờ của Én Biển, tự dưng em cảm tác họa lại ngay. Lời chắc cũng chưa được trau chuốt, mong chị Én Biển thông cảm.)

Lời giới thiệu: Bạn Huỳnh Thanh Tùng ( cựu HS THVT )là em của bạn Huỳnh Thanh Tâm.Và riêng bạn Huỳnh Thanh Tâm đối các cựu học sinh BC Lý Thường Kiệt và TH Đinh Tiên Hoàng thì chúng ta chắc không ai là không biết bạn ấy.
Xin cảm ơn bạn Huỳnh Thanh Tùng đã có bài cảm tác rất hay.
( CMMT )

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

GIỮA NỖI BUỒN

Giữa nỗi buồn tôi đi
Ngày qua lỡ xuân thì
Mộng gì khi đêm đến
Sao mờ ai khép mi
Lá đổ chiều mưa tuôn
Nước trôi xuôi về nguồn
Mạch sầu chìm trong đất
Lời thề ai hứa suông
Hoa soan rụng dưới chân
Ép vào tay ân cần
Nhìn theo đường xa hút
Gập gềnh lối sương giăng
Tôi đạp trên lá khô
Chồng chất thành nấm mồ
Hoàng hôn thay màu áo
Quấn lại vành khăn sô
Trông đợi người ra đi
Cỏ non nay xanh rì
Rêu phong con đường cũ
Trọn đời mối tình si
Chiều nay chiều mây bay
Gió ngoãnh mặt chẵng hoài
Quay lưng về lối nhỏ
Tìm người trong sương mai
Đời tôi buồn như lá
Một ngày,một ngày xa
Lìa cành rơi xuống đất
Hàng hàng,lớp lớp qua
Đời tôi sầu như gió
Theo ngàn xa khuất mờ
Cứ đưa đi đưa mãi
Tận cuối trời viễn mơ
Đời tôi ngây ngô lắm
Đợi ai trong âm thầm
Trái sầu đang dãy chết
Chôn đời lá còn xanh
Đời tôi chung tình quá
Ước hẹn dưới trăng ngà
Lời suông anh đã nói
Ru ngủ-cuộc đời hoa !

Thơ : Ngọc Liên

Lời giới thiệu : Bạn Lê Thị Ngọc Liên đang sinh hoạt trong nhóm CMMT của chúng ta,bạn Liên là một nhà văn và là một nhà thơ,những tác phẩm của bạn Liên đã được xuất bản khá nhiều.Blog CMMT sẽ lần lượt giới thiệu cùng các bạn.

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

BÁNH MÌ BÌ-MỘT THỜI ĐỂ NHỚ

 Lâu lắm rồi,vị hấp dẫn của món bánh mì bì trước cổng trường thời trung học cứ mãi vấn vương như cổ tích, mà kể ra đám học trò chúng tôi ngày nào ai cũng không quên bởi hương vị ấy đã in đậm vào trí nhớ vị bì heo trộn thính thơm lừng,quyện với mùi nước mắm ớt pha mặn vừa,chua ngọt khỏi chê hợp khẩu vị cực kỳ hấp dẫn.Trời ơi, cứ nghĩ đến là cảm giác nôn nao thèm thuồng vẫn nguyên vẹn ùa về trong tôi mới chết!!! 
Hờ hờ, bạn có nhớ xe bánh mì bì trước cổng trường ngày xưa hay không?Cách nay hơn bốn mươi năm còn gi???.Nếu so với xe bánh mì của Cô Hường ( Kim Hoa) bạn của chúng ta bây giờ thì không phong phú bằng, xe chỉ bán duy nhất món bánh mì bì,không có món nào khác,cũng một thau bì ngất ngưởng thơm phức, một hũ nước mắm pha  màu ớt đỏ au  chỉ nhìn thôi đã bắt thèm và một thúng bánh mì sẵn sàng phục vụ đám học trò chen nhau mua vào mỗi buổi sáng.
 Nữ sinh Trường Trung Học Vũng Tàu ngày xưa
Người bán (Dì Ba) lúc nào cũng vui vẻ,nhiệt tình chiều các “ Thượng đế” đang chí chóe,ồn ào đợi đến lượt,thật trật tự...đứa thì mua một ổ,nửa ổ hoặc hơn cũng đều được chiều tất tật,thoải mái tin tưởng mà thưởng thức món ngon hợp túi tiền,giải quyết cơn đói buổi sáng,chắc bụng cho mấy tiếng trong lớp học mới là chuyện đáng bàn! E hèm, tôi theo thói quen nên luôn quan sát dì Ba  tay cầm ổ bánh mì nóng dòn rụm, nhanh chóng dùng con dao bén ngót rạch ngang thân ổ,tiếp đó là nhét vào thật đều một gắp  bì heo,bỏ thêm dưa chua làm bằng củ cải,cà rốt hoặc đu đủ,chan một muỗng nước mắm...rồi gói lại đưa cho khách,đơn giản như thế nhưng là cả một nghệ thuật khi có hôm rảnh rỗi,tôi lân la giúp dì Ba xẻ bánh mì chuẩn bị trước cho kịp,tôi được dì Ba tâm sự bí quyết làm bì heo,ngày đó đã có bì khô,dì mua về rửa sạch,ngâm muối có chút phèn cho trắng để khử bớt mùi,hấp chín! Tuy nhiên công đoạn làm thịt heo ba rọi trộn vào cũng công phu không kém,thịt phải tươi,thơm ngon...luộc kỹ cắt sợi bằng nửa đầu đũa,dài 2cm-3cm,thính làm từ loại gạo ngon rang đủ độ vàng để dậy mùi khi xay mịn,tất cả trộn đều,nêm nếm vừa ăn là xong
 Nữ sinh Trường Trung Học Thánh Giuse Vũng Tàu ngày xưa
Diễn tả thì ngắn gọn là thế nhưng theo tôi lúc ấy thật phức tạp,khó quá chừng.Rồi phải làm dưa chua có độ vừa vừa mặn mặn,chua chua,bào đu đủ, xắt chỉ củ cải,cà rốt đều tăm tắp,cứ nhìn đã đủ quyến rũ.Ác liệt nhất là món nước mắm,tuyệt tác ẩm thực nhớ mãi không quên vị thơm lừng này hòa quyện với vị cay của ớt,màu ớt đỏ với màu vàng nâu của nước mắm khó quên day dứt trong tôi mãi đến bây giờ.Bí quyết này là tài hoa của Dì Ba,bao nhiêu đứa học trò chúng tôi ngày ấy chắc chắn đều có thưởng thức một lần, thậm chí nhiều lần món bánh mì bì nhớ mãi không quên, hay chỉ bởi do tôi luôn vọng tưởng, lúc nào cũng cường điệu hóa lên so với thực tế bạn nhỉ?À,à,dứt khoát với tôi là thực tế, không quá lên chút nào đâu! Sau bao nhiêu năm, món bánh mì bì dường như lạc lõng so với các loại bánh mì khác rồi mất hút,có lần tôi cũng cố dành thời gian làm món bì hệt những điều Dì Ba hướng dẫn,mua bánh mì về và nhét vào đó thật nhiều bì,hờ hờ ăn cũng ngon nhưng sao cứ rưng rưng nỗi nhớ một thời đi học đã qua, nhớ bạn bè mà thương lắm ngày xưa một thời để nhớ!
Nghĩ đến đây,tôi lại thấy cay cay mi mắt,mới đó mà sao nhanh như gió thoảng,quá hơn nửa đời người chạm ngưỡng hoàng hôn,bạn bè gặp lại,vẫn trẻ như thủa nào,bao ước mơ đã dừng chưa? một kiếp đời lận đận lo toan hay thênh thang rồi cũng đến thế này,nhớ và nhớ mênh mang như chùm hoa phượng vỹ mùa hè nào cũng đỏ rực để tiếng ve gọi hè thêm rộn rã.Món bánh mì bì cứ làm tôi nhớ hoài,có lúc khó khăn trong đời,tôi suýt muốn chọn làm nghề này kiếm sống dù so với Dì Ba, khả năng chế biến của tôi thua xa,bán chắc chắn sẽ ế phải mang về ăn “khùng” luôn,Hi hi, đùa cho vui,chứ tôi không có duyên bán bánh mì bì làm thành thương hiệu cỡ Dì Ba cho tôi nhớ hoài, hay được như Bánh mì Cô Hường hiện nay bạn ạ.Ngày xưa đi học của chúng ta đã thành một thời để nhớ xa lắc nhưng nỗi nhớ về các món ăn nơi cổng trường cứ làm lòng tôi chùng xuống.
Thời của ước mơ nào cũng đẹp và vị hấp dẫn của bánh mì bì chưa bao giờ tôi quên đã có lúc tìm  trong giấc mộng quay về thời áo trắng thiên đường mà tôi luôn nhớ mãi,nhớ hoài!

PHAN THỊ VINH



Hôm nào ráng nhớ và viết về quán " đậu đỏ bánh lọt " của bà Cẩm khi xưa nha bạn Vinh,nơi đó cũng là chốn đầy kỷ niệm của học sinh liên trường THVT và Thánh Giuse ngày xưa.
PhuocLuongHuu


Liên quan đến: Quán bà Cẩm

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

HÀNG RONG THỜI...XA LƠ XA LẮC !

Đọc Phan Vinh viết bài về sirô nước đá nhận,tự dưng cảm thấy thèm thiệt tình.Những món hàng rong cũ ngày xưa nay thì cái còn cái mất,thôi thì đưa lên một số hình...hồi đó cho chúng ta cùng bồi hồi vậy !
Bánh canh
Bánh mì Sài Gòn
 Bánh mì phá lấu
 Lòng heo phá lấu
 Bia Con Cọp
 Bò bía
 Bún măng
 Bún riêu
 Bún thịt nướng
 Cháo gà
 Cóc chẻ
 Si rô nước đá nhận
 Cóc...ổi...xoài
 Mía ghim
 Xe rau má

 Bánh kẹo,thuốc lá




 Khô mực nướng
 Nước mía
Xôi gà